Nghe thấy thế, mọi người đều tỏ vẻ ngạc nhiên. Đường Thánh Khoa như hiểu ra nói: “Thiên Tuyệt, hai vị lão tổ đã bế quan nhiều năm, đừng làm phiền họ! Nhỡ làm họ nổi giận thì mình không gánh tội được đâu”. Đường Thiên Tuyệt: “Chú ngũ, hai vị lão tổ bảo bế quan, nhưng mọi người đều biết là để chống chọi với bệnh tật mà. Tôi tìm thần y tới giúp họ, họ vui không kịp, chứ sao phải giận?” Ngô Bình ngạc nhiên khi biết Đường Môn còn có hai lão tổ. Đường Thiên Hạc cười nói: “Cậu Ngô, Đường Môn đã thành lập từ rất lâu rồi nên gốc rễ rất chắc. Hai vị lão tổ này là Đông Tổ và Canh Tổ. Đông Tổ là người triều Đường, từng làm môn chủ, kiếm pháp của người rất lợi hại, tu vi cao nhất là đến cảnh giới Địa Tiên tầng thứ ba. Nhưng về sau, người đã gặp chút vấn đề ở cảnh giới này nên tiến vào hoan cảnh và mắc kẹt trong đó, đến nay vẫn chưa tỉnh”. “Người còn lại là Canh Tổ, người thời Nguyên, tên đầy đủ là Đường Thái Canh - thiếu tôn đầu tiên của Đường Môn. Tu vi của Canh Tổ cũng ở cảnh giới Địa Tiên tầng thứ ba. Nhưng từng bị thương nặng đến giờ vẫn chưa khỏi”. Ngô Bình cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, Đông Tổ thì không sao, nhưng Canh Tổ chắc phải hơn 700 tuổi mất. Theo anh được biết, tu sĩ ở cảnh giới Địa Tiên tầng thứ ba có thể sống lâu nhất đến 800 tuổi. Dù anh có chữa khỏi bệnh cho Canh Tổ thì chắc ông lão cũng không sống thêm được bao lâu nữa. Đường Thánh Khoa thấy Đường Thiên Tuyệt kiên quyết như vậy thì trầm giọng nói: “Thiên Tuyệt, Đông Minh đang chìm đắm trong thế giới của mình, tốt nhất chúng ta không nên làm phiền. Canh Tổ thì bị thương rất nặng, đã mấy trăm năm rồi mà vẫn phải ngâm mình trong nước thuốc mới có thể duy trì sự sống, giờ chúng ta đến quấy rầy, chắc chắn sẽ chọc cho người nổi giận”. Đường Thiên Tuyệt cau mày: “Chú Ngũ, không nghiêm trọng tới mức ấy đâu, tội vạ đâu tôi sẽ chịu hết”. Đường Thánh Khoa thấy thế thì không khuyên nhủ nữa, chỉ biết lắc đầu. Đường Thiên Tuyệt nói tiếp: “Từ mai trở đi, Ngô Bình sẽ là tổng hộ pháp của Thiên Sát, hỗ trợ Băng Vâm quản lý Thiên Sát”. Ngô Bình vội nói: “Vâng, cảm ơn môn chủ đã đề bạt”. “Khoan đã!”, chợt có người lên tiếng. Người đó rất gầy, mắt hình tam giác, dáng người không cao, trên lông mày có sẹo, vẻ mặt thì lạnh lùng. Đường Thiên Tuyệt nhìn người đó rồi nói: “Đường Thiên Tinh, ông phản đối à?” Người đó là Đường Thiên Tinh, lục trưởng lão. Đường Thiên Tinh: “Môn chủ, theo quy tắc của Đường Môn, chỉ có người được cử hành lễ nhập môn thì mới có thể trở thành thành viên chính thức của môn phái”. Đường Thiên Tuyệt nói: “Chỉ là một nghi thức thôi mà, giờ làm luôn cũng được”. Đường Thiên Tinh: “Nghi thức này có ba phần nên không thể làm sơ sài được. Lần này hãy để tôi chủ trì cho”. Đường Thiên Tuyệt híp mắt lại: “Đường Thiên Tinh, ông định làm gì?” Đường Thiên Tinh: “Môn chủ, tôi chỉ làm