Việt Linh Châu hừ nói: “Nhãi ranh, có biết chống đối tôi sẽ có hậu quả gì không?” Ngô Bình cắn răng, sau đó lấy pháp ấn Tiểu Tây Thiên ra, chuẩn bị chụp vào đầu Việt Linh Châu. Việt Linh Châu nhìn thấy cái pháp ấn ấy thì nhăn mặt rồi nói: “Cậu là người của Tiểu Tây Thiên?” Ngô Bình: “Cô không cần phải biết”. Việt Linh Châu trầm mặc một lát rồi nói: “Nếu cậu đã là người của Tiểu Tây Thiên thì tôi tha”. Cô ấy đứng dậy rồi nói: “Tôi mới tỉnh lại nên có nhiều việc cần làm, cậu phải giúp tôi”. Ngô Bình cau mày: “Sao tôi phải làm thế?” Việt Linh Châu: “Cậu giúp tôi, đương nhiên tôi sẽ trả công”. Cô ấy lật bàn tay, lập tức có một chiếc bình ngọc xuất hiện, bên trong đựng thứ gì đó. “Đây là linh dịch Ất Mộc, coi như quà gặp mặt của tôi”, nói rồi, cô ấy đưa cái bình cho Ngô Bình. Ngô Bình nhìn thứ bên trong bình, thấy đúng là linh dịch Ất Mộc thì chớp mắt hỏi: “Cô cần tôi giúp việc gì?” “Tôi cần một thân phận có địa vị”, Việt Linh Châu nói: “Và ít tiền nhân gian nữa”. Ngô Bình nhìn chất dịch ấy, nó có hỗ trợ rất lớn cho đào tiên của anh, vậy coi như cũng không bị thiệt: “Được, sau này cô hãy nhận là em gái của tôi”. Việt Linh Châu gật đầu: “Được, anh họ Ngô, tôi cũng họ Ngô, sau này tôi sẽ tên là Ngô Ngạo Sương”. Ngô Bình sững người: “Cô không dùng tên cũ à?” Việt Linh Châu: “Việt Linh Châu chỉ là một cái tên tôi đặt cho nhân cách này thôi, Ngô Ngạo Sương mới là tên của tôi”. Ngô Bình gật đầu: “Được, Ngô Ngạo Sương, cô gọi tôi là anh đi xem nào”. Ngô Ngạo Sương lạnh mặt nói: “Chỉ khi có người ngoài tôi mới gọi như thế thôi, còn khi ở riêng thì chúng ta xưng hô như bình thường”. Ngô Bình nhún vai: “Tuỳ cô”. Sau đó, anh mở cửa ra, Ngô Ngạo Sương đi ra ngoài, Đường Hồng Y hỏi: “Sao rồi?” Ngô Bình nói: “Đường trưởng lão, sau này cô ấy sẽ tên là Ngô Ngạo Sương”. Đường Hồng Y ngẩn ra, Ngô Ngạo Sương? Ngô Ngạo Sương cười nói: “Cô Hồng, cháu muốn dùng tên mới này, được không ạ?” Đường Hồng Y khẽ thở dài nói: “Cháu thích là được, giờ gọi là Ngô Ngạo Sương nhé”, sau đó bà ấy cảm ơn Ngô Bình. Sau đó, anh nhìn sang chàng béo, người này không gặp vấn đề nghiêm trọng, cậu ta mắc bệnh tương tư. Vì thế, Ngô Bình kê mấy toa thuốc cho cậu ta về uống, chắc sẽ có tác dụng. Chữa trị xong, Đường Hi mời mọi người nhập tiệc. Các món ăn rất phong phú, Ngô Bình vừa nhìn đã phải nuốt nước miếng, tại bữa tiệc của Đường Môn ban nãy, anh chẳng ăn gì, giờ phải bù lại mới được.
Đường Hi là chủ nhà nên mời mọi người ba chén, sau đó đại sư Long Ấn đứng dậy nói: “Cậu Ngô, tôi mời cậu một chén để bày tỏ lòng biết ơn”.