Thần Y Trở Lại

chương 1173 “được chứ, nhưng hơi lằng nhằng”.

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hai người đang nói chuyện thì Đường Quý đã quay lại, theo sau là một người đàn ông khoảng hơn 30 tuổi, cao hơn một mét chín, vai rộng hơn hẳn người bình thường. Hai cánh tay của anh ta cũng khá dài, cơ bắp không nổi lên, nhưng ai cũng có thể cảm nhận được sức mạnh khủng khiếp ẩn chứa bên trong. Ngô Bình vừa nhìn đã biết đó là cao thủ quyền pháp! Khả năng cao anh ta chuyên dùng quyền. Đường Quý vừa tới đã chỉ ngay vào Ngô Bình: “Anh, là nó đánh em”. Người đàn ông đó chính là Đường Huyền - anh trai của Đường Quý. Anh ta quan sát Ngô Bình rồi nói: “Cậu đánh Đường Quý là để dụ tôi đến đúng không? Tôi đến rồi đây”. Ngô Bình liếc nhìn anh ta rồi nói: “Anh là Đường Huyền hả? Tiếc quá, một tu sĩ cảnh giới Võ Thần mà lại phải chết sớm”. Đường Huyền biến sắc mặt nói: “Cậu nói gì?” Ngô Bình nói: “Anh đã gặp vấn đề khi đả thông thần khiếu thứ hai, từ đó hầu như suốt ngày rơi vào ảo ảnh, còn không thể phân biệt là thật hay giả, cũng không biết là mơ hay thật, tôi nói có đúng không?” Đường Huyền chấn động, Ngô Bình nói sai chút nào! Anh ta híp mắt lại nói: “Tôi nghe nói có một thần y họ Ngô mới đến Đường Môn, chắc là cậu rồi”. Ngô Bình nói: “Thần y thì không dám, tôi chỉ biết chút y thuật thôi”. Đường Huyền trầm mặc rồi nói: “Cậu có thể vào phòng riêng nói chuyện với tôi một lát được không?” Ngô Bình nói: “Được”. Nhà Đường Huyền cách đây không xa, anh ta mời Ngô Bình vào nhà rồi sai người đi pha trà. Đường Quý gọi anh mình đến trả thù hộ, nhưng giờ thì không dám nói gì, chỉ ngoan ngoãn đứng trong xó. Đường Huyền chắp tay nói: “Thần y Ngô, cậu nói chính xác, tôi hay bị rơi vào ảo ảnh, tình trạng này đã kéo dài cả năm nay rồi, làm tôi gần như không dám đi đâu”. Ngô Bình cười lạnh: “Thần khiếu là một bước quan trọng, anh đả thông bằng ngoại lực là sai rồi”. Đường Huyền cúi đầu xuống: “Tôi đọc được cách ấy trong một cuốn sách cổ, ai ngờ lại thành ra thế này”. Ngô Bình thở dài nói: “Nếu có thể đả thông cảnh giới này bằng ngoại lực thì ngoài đường đầy rẫy tu sĩ cảnh giới Võ Thần rồi”. Đường Huyền tỏ vẻ hối hận rồi hành lễ với Ngô Bình: “Thần y Ngô, xin hỏi tình trạng của tôi có thể chữa được không?” Gần một năm nay, Đường Huyền vô cùng đau khổ, anh ta chẳng thể phân biệt mình đang ở trong ảo ảnh hay hiện thực, điều này khiến anh ta rất rối bời. Nếu cứ để thế này, anh ta nghĩ mình sẽ điên mất, dù không tự sát thì cũng chỉ có thể ẩn sâu trong núi, không dám đi đâu cả. Ngô Bình nói: “Được chứ, nhưng hơi lằng nhằng”. Đường Huyền vội quỳ lạy: “Xin cậu cứu tôi”.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio