Ngô Bình bắt đầu bắt tay vào điều trị, kéo dài đến tận tối. Sau nửa ngày trị liệu, Đường Huyền không còn thấy huyễn cảnh nữa, vô cùng khâm phục và biết ơn Ngô Bình. Sau đó Ngô Bình kê một phương thuốc, bảo Đường Huyền phải uống mỗi ngày. Đường Huyền rất cảm kích, rối rít cảm ơn anh. Ngô Bình bảo anh ta về tĩnh dưỡng. Chờ đối phương đi rồi, anh bắt đầu chỉ điểm cho Đường Băng Vân tu hành cảnh giới Trúc Cơ. Tuy tu vi của Đường Băng Vân cũng không yếu, nhưng để lại rất nhiều nuối tiếc. Ví dụ như Luyện Hình của cô ấy không toàn diện, tinh thần lực hơi kém, lại càng không phải nói đến Đan Thành và Linh Cảm. Trước mắt, Ngô Bình sẽ từ từ giúp Đường Băng Vân đạt đến cảnh giới Linh Cảm. Sau đó anh sẽ giúp cô ấy thăng cấp thành Nhân Tiên! Ở cảnh giới Trúc Cơ, Đường Băng Vân đã luyện ra thần niệm, nhưng Luyện Hình của cô vẫn chưa lão luyện. Ngô Bình đã dùng y học và công hiệu thần kỳ của chân khí Thuần dương để giúp cô ấy đả thông kinh mạch cấp bốn toàn thân và tôi luyện hình thể. Trước đó Đường Băng Vân đã bắt đầu tu luyện đoàn thể thuật của Ngô Bình, hiệu quả rất tốt. Cộng thêm phương pháp hít thở hạ thừa, gần đây cô ấy đã tiến bộ rất nhanh. Đêm xuống, Đường Băng Vân nằm thẳng trên giường, chỉ mặc một lớp áo lót mỏng manh. Tất nhiên, trong mắt Ngô Bình thì cô ấy có mặc quần áo hay không cũng chẳng có gì khác biệt. Bàn tay mang theo nhiệt nóng của Ngô Bình không ngừng vỗ lên người Đường Băng Vân. Sau mỗi lần vỗ, chân khí Thuần Dương sẽ thấm vào da cô ấy, xâm nhập kinh mạch, tiếp tục tôi luyện cơ thể cô ấy. Đôi tay Ngô Bình không ngừng vỗ thật nhanh, mỗi giây phải vỗ hơn hai mươi lần, mà mỗi lần vỗ đều nhắm chuẩn vào huyệt vị. Nửa giờ, một giờ rồi ba giờ trôi qua. Đến hơn năm giờ sáng, đã có một luồng hơi nóng bốc thẳng lên từ đỉnh đầu Ngô Bình. Hơi nước tụ lại chứ không phân tán, khi lên đến đỉnh đã ngưng tụ thành hình dạng ba đoá hoa sen, sinh động như thật! Dưới ánh đèn, hoa sen lấp lánh bảy sắc màu, đẹp vô cùng. Đường Băng Vân thấy rất dễ chịu. Thể chất của cô ấy không ngừng được nâng cao, trở nên mạnh hơn. Nhiều kinh mạch cấp bốn được đả thông, kinh mạch cũng ổn định hơn, xương cốt và da thịt cũng khoẻ mạnh hơn hẳn. Lúc này cô ấy đang nằm sấp trên giường. Ngô Bình bóp vai cô ấy, đoạn bảo: “Có thể ngồi dậy rồi”. Đường Băng Vân trở mình ngồi dậy. Đôi mắt sáng rực lên, cô ấy cảm thấy tu vi đã tăng lên rất nhiều, lần này ít nhất phải bằng nửa năm khổ luyện tu hành! Cô ấy vui lắm, bèn ôm chầm Ngô Bình: “Anh giỏi quá. Cảm ơn chồng!” Lẽ ra Ngô Bình sẽ ôm ấp cô ấy một chút, nhưng anh mệt quá rồi, đến nói chuyện còn chẳng buồn nói chứ đừng bàn đến những chuyện khác. Anh khẽ thở dài, nằm xuống vị trí mà Đường Băng Vân vừa nằm rồi nói: “Đừng cảm ơn suông, giúp anh thư giãn gân cốt đi”.