Thần Y Trở Lại

chương 1182 không dám nhúc nhích.

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lam Thuỷ Nguyệt thở dài thườn thượt: “Sao số của tôi lại khổ thế chứ? Năm xưa trải qua mấy lần kỳ ngộ, cứ ngỡ là vận may trời ban, nào ngờ đến cuối cùng vẫn trắng tay!” Lòng Ngô Bình thoáng xao động: “Lẽ nào năng lượng trong cơ thể phu nhân có nguồn gốc gì đó?” Lam Thuỷ Nguyệt lại thở dài, kể lại kỳ ngộ năm xưa của mình. Lúc nhỏ, Lam Thuỷ Nguyệt sống trong núi lớn ở Nam Cương, leo qua một quả núi là đến nước Liêu. Bên đó là họ hàng của nhà bà ta. Hai bên thường xuyên qua lại. Có lần Lam Thuỷ Nguyệt lên núi hái thuốc, vì tham lam nên vượt biên giới, đến nước Liêu. Đến lúc bà ta muốn về nhà thì trời đã tối. Nam Cương vô cùng nguy hiểm, đầy rẫy rắn độc, trùng độc rình rập, mèo báo to đến mức có thể ăn thịt người, lợn rừng có kích cỡ y như trâu bò vậy. Một con muỗi độc hay ong độc cũng có thể lấy mạng người. Tuy Lam Thuỷ Nguyệt còn nhỏ tuổi nhưng rất thông minh. Bà ta cẩn thận đi theo con đường nhỏ mà con người đã đi. Con đường này tràn ngập mùi của con người, trăm thú không tiếp cận. Loài người đứng đầu muôn loài, muông thú không muốn động vào. Lúc sắp leo qua núi, đi vào biên giới nước mình thì Lam Thuỷ Nguyệt đột ngột nghe thấy âm thanh kỳ lạ vọng đến từ phía trái, vừa giống tiếng trâu gầm, vừa giống tiếng hổ kêu. Trẻ con rất tò mò. Tuy lý trí bảo rằng nên tránh xa âm thanh nọ, đừng qua đó, nhưng dưới sự sai khiển của lòng hiếu kỳ, bà ta đã đánh bạo đi về hướng có âm thanh. Đi được chừng năm trăm mét, phía trước là một sườn dốc thoai thoải, trong rừng trúc rừng rậm có hai con quái vật đang giao chiến! Sau khi nhìn rõ cảnh quái vật đánh nhau, Lam Thuỷ Nguyệt sợ đến mức không dám thở mạnh, vội bịt miệng rồi nấp sau tảng đá, không dám nhúc nhích. Phía trước là một con vượn trắng cao hơn ba mét, lông trắng như tuyết, răng nanh dài mười mấy xen-ti-mét, đôi mắt loé lên ánh sáng đỏ như máu trong màn đêm, u ám tàn bạo! Giao chiến với vượn trắng là rắn hổ mang chúa. Bề ngang con rắn to như thùng nước vậy, dài mười mấy mét, có vảy tím dày trên thân. Lúc này, mãng xà đã quấn mấy vòng quanh vượn trắng. Con vượn trắng liên tục vùng vẫy, móng vuốt cắm vào đầu mãng xà, không ngừng cấu xé. Cuộc giao đấu của chúng đã đến hồi cuối. Đầu của rắn hổ mang chúa bị vượn trắng cắn nát và hút sạch tuỷ não. Rắn hổ mang chúa tuy không còn tuỷ não nhưng vẫn quấn chặt theo bản năng. Mắt của vượn trắng từ từ lồi ra, nó không thở nổi nữa, xương và nội tạng bị ép vụn, cuối cùng bị mãng xà siết chết. Lam Thuỷ Nguyệt chờ hơn một giờ, sau khi chắc chắn vượn và rắn đều đã chết mới đánh bạo đến gần. Bà ta thử sờ, thấy rắn đã chết thật, vượn cũng đã chết. Bỗng nhiên, bà ta ngửi được mùi hương lạ. Dưới ánh trăng, Lam Thuỷ Nguyệt nhìn thấy một cái cây nhỏ mọc giữa khe đá, lấp lánh ánh sáng như sao. Cây mọc ra ba quả, chúng đều có màu trắng, mùi thơm toả ra từ chúng. Đi đường núi suốt đêm, Lam Thuỷ Nguyệt đã đói meo, vừa thấy đồ ăn liền hái một quả để ăn ngay. Vừa nuốt quả vào bụng, một luồng năng lượng thanh mát liền lưu chuyển trong cơ thể Lam Thuỷ Nguyệt, dễ chịu vô cùng. Cùng lúc ấy, bà ta cảm thấy sức lực của mình cũng tăng lên, mắt có thể nhìn rõ trong đêm.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio