Ngô Bình ha ha cười lớn đáp: “Lạc Nhi ngoan!” Trong mắt Hạ Lam đầy sự cảm kích. Đứa con trai này giống như sinh mạng của cô, Ngô Bình đối tốt với nó như vậy thực sự đã chạm đến trái tim của Hạ Lam, khiến cô đột nhiên rất muốn bật khóc. Ngô Bình vừa lái xe vừa lấy điện thoại dặn người ở Vân Kinh sắp xếp cho hai mẹ con cô. Ba tiếng sau, chiếc xe đã đi tới khu vực vịnh Bạch Long. Ở đây có một căn hộ mẫu rất đẹp và sang trọng. Ban đầu để trang trí cho căn hộ mẫu này mà bộ phận bán hàng hàng đã rót vốn hàng chục triệu tệ để trang hoàng. Đồ gia dụng trong nhà và các món đồ điện đều là hàng tốt nhất. Căn hộ mẫu này vốn không được bày bán, mà cho dù có bán thì cũng phải để lại sau cùng mới bán. Có điều Ngô Bình là một trong những ông chủ của dự án vịnh Bạch Long nên nếu muốn dùng căn nhà này thì chỉ cần nói một câu. Xe của họ đi tới trước căn hộ mẫu. Khi nhìn thấy căn biệt thự rộng trên một nghìn mét vuông này, Hạ Lam sững sờ. Cô vội nói: “Ở đây quá xa hoa lộng lẫy, tôi không thể ở đây được”. Một căn nhà như vậy, cho dù là tiền thuê thôi hàng năm cũng phải lên tới hơn triệu tệ. Ngô Bình nói: “Không cần khách sáo với tôi. Đối với tôi thì căn nhà này chẳng là gì, nhưng với cô và Lạc Nhi mà nói thì lại là chốn an cư. Hơn nữa, tôi là bố nuôi của Lạc Nhi. Căn nhà này coi như là quà gặp mặt tôi tặng cho con trai nuôi". Anh mặc kệ Hạ Lam có đồng ý nhận hay không, bảo người trực tiếp chuyển đồ của họ vào trong căn nhà. Sau khi sắp xếp xong đồ đạc, anh đưa chìa khóa cho Hạ Lam. Nửa tiếng sau có hai chiếc xe khác đi vào trong biệt thự. Từ trên xe, một người làm vườn, hai người phục vụ và một lái xe bước xuống. Những người này đều là là những người Ngô Bình đích thân tìm tới nên rất đáng tin. Hạ Lam thấy mình còn có nhiều người giúp việc như vậy thì vội vã nói: “Tôi không cần những người này phục vụ, thực sự quá lãng phí!” Ngô Bình đáp: “Thân phận của cô giờ là phu nhân nhà giàu, sao có thể không có người giúp việc được cơ chứ?” Nói rồi, Ngô Bình lấy ra một tấm thẻ ngân hàng, đưa cho cô rồi nói: “Trong thẻ này có mười triệu tệ. Sau này mỗi tháng đều sẽ có có từ một triệu đến hai triệu tệ được chuyển vào tài khoản này. Cô hãy dùng nó làm chi phí sinh hoạt”. Hạ Lam tay chân luống cuống, ấp úng: “Ngô Bình, tôi…” Ngô Bình lúc này ôm lấy Lạc Nhi, cười hỏi cậu bé: “Lạc Nhi, con có thích ở đây không?” Lạc Nhi gật đầu đáp: “Thích lắm bố nuôi. Đây là nhà của chúng ta sao?” Ngô Bình đáp: “Đúng vậy, sau này đây sẽ là nhà mới của con”. Lạc Nhi thích thú reo lên rồi thơm một cái lên má Ngô Bình. Hạ Lam khẽ thở dài. công ơn lớn như thế này làm sao cô báo đáp được đây? Ngô Bình nhìn Hạ Lam rồi nói: “Cô không cần phải cảm thấy áp lực. Tôi làm như vậy là để bảo vệ Lạc Nhi thôi”. Hạ Lam gật đầu: “Tôi hiểu rồi”. Ngô Bình dặn dò mấy người giúp việc và tài xế vài câu rồi từ biệt hai mẹ con Hạ Lam và rời khỏi đó. Anh còn phải đi gặp Đường Tử Di. Lúc này Đường Tử Di đang giám sát biệt thự phỉ thuý, đi cùng cô còn có vài cổ đông của tập đoàn Đường Thị. Hiện giờ biệt thự phỉ thúy đã xong giai đoạn một, giai đoạn hai cũng đã được đặt nền móng.
Biệt thự phỉ thúy sẽ trở thành trung tâm bán sỉ và kiểm định phỉ thúy trên cả nước. Mỗi một món đồ được bán ra từ đây đều sẽ được kiểm định bởi chuyên gia có chuyên môn.