Hạ Ninh mặt nghiêm túc, gật đầu: “Đúng vậy, tôi và anh đều là người rất tài giỏi, thế giới quan lại giống nhau. Nếu hai chúng ta sinh con thì chắc chắn đứa bé sẽ rất tài giỏi”. “Có phải não cô bị úng nước rồi không?”, Ngô Bình gõ đầu Hạ Ninh: “Sao có thể tùy tiện sinh con như vậy chứ?” Hạ Ninh cảm thấy rất kỳ lạ: “Tại sao không thể tùy tiện sinh con? Không phải sứ mệnh của loài người là tạo ra thế hệ sau hay sao?” Ngô Bình không biết phải trả lời thế nào, anh lắc đầu đáp: “Hạ Ninh, cô là phụ nữ, phải biết tự trọng”. Hạ Ninh hừ một cái rồi đáp: “Tôi còn chưa từng ngủ với đàn ông. Đây gọi là không tự trọng sao?” Ngô Bình cảm thấy Hạ Ninh đầu óc có chút không bình thường nên không kìm được mà mở mắt thấu thị để nhìn xem trong não cô ấy có thực sự có chỗ nào khiếm khuyết hay không. Ai ngờ vừa nhìn vào bên trong thì anh phát hiện ra trong não bộ của cô ấy có ánh sáng màu vàng và một hình nhân nhỏ đang ngủ say. Hình nhân nhỏ này là phiên bản thu nhỏ của Hạ Ninh, giống cô ấy như đúc. Nó đang nhắm mắt giống như một bào thai nằm trong quầng sáng màu vàng trông vô cùng an tĩnh. “Luân hồi đại kiếp!”, Ngô Bình giật mình đứng bật dậy, kinh ngạc thốt ra bốn chữ. Hạ Ninh cảm thấy rất kỳ lạ, hỏi: “Cái gì mà luân hồi đại kiếp?” Ngô Bình lại ngồi xuống nói: “Không có gì, Hạ Ninh. Lát nữa tôi đưa cô ra ngoài chơi nhé”. Hạ Ninh mình cười đáp: “Được, hôm nay tôi được nghỉ nên có rất nhiều thời gian”. Ngô Bình liền kéo tay cô cùng đi ra khỏi nhà. Lúc này Hạ Minh Ngọc đang “mai phục” trên tầng hai nhìn thấy cảnh này thì không khỏi toét miệng cười. Xem ra đứa con gái ế kinh niên này sắp tống được đi rồi. Ngô Bình lái xe đưa Hạ Ninh đến khu vui chơi giải trí, sau đó cùng cô chơi rất nhiều trò chơi cảm giác mạnh. Thế nhưng, từ đầu đến cuối, Hạ Ninh đều cực kỳ bình tĩnh, không có chút mảy may sợ hãi. “Xem ra suy đoán của mình không sai rồi”, Ngô Bình lẩm bẩm. Luân hồi đại kiếp là kiếp nạn mà Địa Tiên cấp sáu phải trải qua. Trong kiếp nạn này, cả cơ thể và ý thức của Địa Tiên đều rơi vào vòng luân hồi. Trong quá trình luân hồi sẽ có rất nhiều nguy hiểm, có thể sẽ mất mạng, hoặc có thể mất toàn bộ tu vi. Nhưng một khi thành công vượt qua kiếp nạn thì sẽ trở thành Địa Tiên cấp bảy, chính là Địa Tiên cấp cao nhất. Hạ Ninh kiếp trước chính là một Địa Tiên cấp sáu. Địa Tiên cấp sáu còn gọi là cảnh giới Trường Sinh. Đến được cảnh giới này, có thể coi như trường sinh bất lão, trở thành lão tổ tông trong giới Địa Tiên. Địa Tiên cảnh giới Trường Sinh thường có hiểu biết cao thâm, trí khôn vượt bậc và có tu vi vượt xa, hoàn toàn áp đảo tất cả các Địa Tiên cấp dưới. Lúc này Ngô Bình mới hỏi: “Từ nhỏ đến lớn từng có ai cực kỳ đặc biệt quan tâm, đặc biệt tốt với cô chưa?”