Thần Y Trở Lại

chương 1252 “được, bao nhiêu cũng được”.

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ngô Bình cau mày, anh vừa kiểm tra người Vạn Phùng Xuân một lượt thì phát hiện ông ta có vấn đề, có một luồng sức mạnh kỳ lạ đang vây quanh não bộ của ông ta. Anh hỏi: “Ông Vạn, đầu ông có vấn đề à?” Nếu là người khác thì Vạn Phùng Xuân đã nổi đoá rồi chửi thẳng mặt rồi, nhưng đây lại là Ngô Bình nên ông ta chợt mừng rỡ rồi hỏi: “Cậu phát hiện ra ư?” Ngô Bình tò mò hỏi: “Trong đầu ông có thứ gì thế?” Vạn Phùng Xuân vội kéo anh ra một chỗ rồi thì thầm: “Thần y Ngô, xin cậu hãy cứu tôi”. Ngô Bình: “Thì ông phải kể tình trạng cho tôi nghe đã, không thì tôi biết cứu kiểu gì, ông lại làm trò thất đức gì đúng không?” Vạn Phùng Xuân cười trừ rồi kể lại mọi chuyện. Tháng trước, Vạn Phùng Xuân gặp một bệnh nhân mắc bệnh lạ, người đó luôn miệng kêu đau đầu. Sau khi bắt mạch, ông ta phát hiện trong đầu người có một con ký sinh trùng. Vì thế, ông ta đã dùng thuật châm cứu và thuốc để dụ nó ra. Con trùng ấy dài nửa mét, mảnh như sợi tơ, nó vừa chui ra đã bay lên, sau đó nhảy vào mắt trái của Vạn Phùng Xuân, sau đó chui vào trong đầu ông ta. Vạn Phùng Xuân sợ hết hồn, vội vàng dùng cách ban nãy để dụ nó ra, nhưng không có tác dụng. Từ đó, ngày nào ông ta cũng bị đau đầu, sống không bằng chết. Hôm nay, ông ta đến buổi đấu giá với hi vọng mua được ít dược liệu quý để xử con ký sinh trùng ấy. Ngô Bình nghe xong thì cười nói: “Ông xui rồi, đến ký sinh trùng thời tiền sử mà cũng gặp”. Vạn Phùng Xuân trợn tròn mắt: “Cậu biết nó à?” Ngô Bình gật đầu: “Nó tên là quỷ trùng ăn não, vô hình vô chất nên rất khó chữa. Khi ông chữa trị cho bệnh nhân, nó cố ý chui ra để chuyển sang đầu ông đấy, vì tu vi của ông cao hơn nên não sẽ ngon hơn”. Vạn Phùng Xuân muốn bật khóc: “Thần y Ngô, xin cậu hãy cứu tôi”. Ngô Bình nói: “Cũng được thôi, nhưng tôi nghe nói phí chữa bệnh của ông cao lắm. Mà y thuật của tôi lại cao siêu hơn ông nên phí chữa bệnh cũng không thấp đâu”. Vạn Phùng Xuân vội nói: “Được, bao nhiêu cũng được”. Ngô Bình: “Rồi, chờ đấu giá xong rồi tôi xem cho”. Vạn Phùng Xuân thở phào một hơi, bao thù hằn trước kia với Ngô Bình đã bay hết sạch, ông ta cười nói: “Thần y Ngô, trước kia tôi có mắt như mù, cậu bỏ qua cho tôi nhé. Sau này, nếu tôi gặp bệnh khó chữa thì sẽ giới thiệu cho cậu”. Ngô Bình ừm một tiếng: “Ông Vạn, hôm nay ông đang nhắm đến loại dược liệu nào?” Vạn Phùng Xuân lập tức lấy một tờ danh sách ra, bên trên có liệt kê các sản phẩm trong buổi đấu giá, Ngô Bình đọc qua rồi nói: “Có ba linh dược cơ à!” Vạn Phùng Xuân gật đầu: “Tôi đang định đấu giá thuỷ tinh Địa Tâm, nó thuần dương nên chắc xử lý được con quỷ trùng ăn não”.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio