Ngô Bình ngạc nhiên: “Giết ai cơ?” Ông Hoa: “Còn ai vào đây nữa? Họ giết Huy Thuỵ Trạch rồi, tên này mà chết thì cậu không lấy được kho báu của nhà họ Huy đâu”. Ngô Bình cau mày: “Thế những người khác đâu?” Ông Hoa: “Chết hết rồi, không còn một ai. Giờ nhà họ Huy đã bị gạch tên khỏi Địa Tiên Giới”. Dứt lời, ông Hoa mới để ý thấy Thần Chiếu, sau đó im luôn. Ngô Bình mặc kệ rồi nói: “Chết rồi thì thôi”. Ông Hoa: “Chúng ta mau hành động thôi, đi tìm kho báu nhà họ Huy, không mà bị cướp hết bây giờ”. Ngô Bình gọi Thần Chiếu rồi cùng ông Hoa đến nhà họ Huy. Khi đến nơi, Ngô Bình nhìn thấy toàn thi thể, nhiều người đang chạy hỗn loạn ở đây đều tìm kho báu của nhà họ Huy. Ngô Bình xuất hiện mà họ cũng không để ý. Thần Chiếu sầm mặt vì thấy có năm tu sĩ Địa Tiên ở đây. Ông Hoa nói: “Ngẩn ra đấy làm gì, mau tìm đi, ai tìm được là của người đó”. Ngô Bình khởi động khả năng nhìn xuyên thấu rồi lục tìm khắp nơi, anh đi đến đâu là Thần Chiếu và ông Hoa theo đến đấy. Họ tìm trong vài căn nhà nhưng không có thu hoạch gì, Ngô Bình hỏi: “Ông Hoa, kho báu nhà Huy ở đây thật không?” Ông Hoa: “Thật mà, nguồn tin này chuẩn lắm, chắc đâu đó quanh đây thôi”. Ngô Bình tiếp tục tìm kiếm, khi anh vào một căn nhà thì có người chặn lại, đó là một người đàn ông trung niên, ông ta lạnh lùng nói: “Đi chỗ khác”. Ông Hoa cười lạnh: “Này, kiểu gì thế hả? Việc ai người ấy làm, ai tìm được thì là của người đó, ai cho ông cản đường chúng tôi?” Người đó nói: “Đây là lệnh của lão tổ nhà tôi”. Ông Hoa tức điên, Ngô Bình nói: “Được rồi, các người cứ tìm trước đi”. Nói rồi, anh đi sang chỗ khác, nhưng vẫn không tìm thấy gì. Tìm mãi mà không thấy gì, cả Ngô Bình và những người khác đều vậy. “Ông Hoa, xem ra tin của ông sai rồi, chúng ta đi thôi. Ở đây bị lật tung lên rồi, có ai tìm được gì đâu”, Ngô Bình đã hết hi vọng. Ông Hoa buồn bực: “Lạ nhờ, lẽ nào tình báo của tôi sai rồi?” Đúng lúc này, Ngô Bình chợt phát hiện gần có có một hang chuột, có một bầy chuột sống ở bên trong, đường đi của chúng thông suốt cả căn nhà. Sâu trong hang chuột có một con chuột to bò ra, đầu nó to hơn các con chuột bình thường khác nhiều lần, phải ngang với con mèo. Ngô Bình giật mình rồi tập trung quan sát thì thấy nó có linh tính, lông nó dính tạp chất của linh dược. Nếu không có khả năng nhìn xuyên thấu thì anh không thể phát hiện ra được. Ngô Bình phóng thần niệm đi, con chuột lập tức hoảng loạn rồi run lên, sau đó chạy mất vào trong hang. Ngô Bình cố ý nói: “Ông Hoa, xem ra ở đây không có bảo bối rồi, chúng ta về thôi”.