Người đàn ông cười lạnh: “Tình cờ ư? Chuyện tiêu diệt nhà họ Huy cũng có phần của cậu đúng không?” Ngô Bình không phủ nhận: “Ông đang bị thương rất nặng”. “Dù tôi bị thương thì cũng có thể giết được cậu”, ông ta lạnh giọng nói. Ngô Bình triệu hồi khối thần, cùng đó là lấy gương đồng ra, nếu phải liều mạng thì anh cũng không sợ người đàn ông này. Ông ta ho khan rồi hộc máu, thần hồn đã bị thương nặng, thần tiên cũng khó mà cứu được. Ông ta thở dài, sát ý trên người biến mất: “Cậu may đấy, vậy mà cũng tìm được nơi này”. Ngô Bình chỉ im lặng nhìn ông ta. Người đàn ông nói: “Tôi phải đốt tiềm năng thì mới chạy đến đây được. Trước khi chết, tôi muốn thực hiện một giao dịch với cậu”. Ngô Bình nói: “Tôi không thực hiện giao dịch với người lạ”. Người đàn ông tiếp tục ho khan rồi hộc máu nhiều hơn, trông ông ta rất yếu ớt: “Tôi là Huy Long Tranh, gia chủ của nhà họ Huy. Người của gia tộc tôi ở Địa Tiên Giới đều bị giết cả rồi, già trẻ trai gái không còn một ai”. Ngô Bình: “Liên quan gì đến tôi?” Huy Long Tranh: “Tôi còn một cô con gái riêng sống ở bên ngoài, năm nay mới 16 tuổi”. Ngô Bình không nói gì, mà chỉ lắng nghe. Huy Long Tranh: “Tôi sẽ tặng hết bảo bối ở đây cho cậu, còn cậu phải bảo vệ con gái tôi, để nó sống một đời vô lo vô nghĩ”. Ngô Bình cười lạnh nói: “Ông chết rồi thì đồ ở đây sẽ là của tôi hết, cần gì phải giao dịch chứ?” Huy Long Tranh: “Đương nhiên tôi phải có thứ hay cho cậu thì mới đề nghị như vậy. Chỉ cần cậu đồng ý thì tôi sẽ tặng cậu ngay”. Nói rồi, ông ta lấy một chiếc hộp ngọc hình tròn màu đen ra rồi mở, một làn khói đen bay lên rồi hoá thành một con quái vật đầu bò. Khí tức của nó rất bức người, khiến khối thần cũng thấp thỏm, bắt đầu run lên. Huy Long Tranh nói: “Đây là quỷ tướng đầu bò mà tổ tiên bao đời nhà tôi đã bỏ ra nhiều công sức và thiên tài địa bảo để chế tạo”. “Cậu cũng thấy rồi đấy, chỉ cần tôi hạ lệnh là nó sẽ giết cậu ngay”, Huy Long Tranh nói. Ngô Bình hừ nói: “Nếu ông muốn giết tôi thì đã ra tay rồi”. Huy Long Tranh: “Đúng, nhưng tôi không muốn làm vậy, mà muốn trao đổi với cậu”. Ngô Bình trầm mặc rồi nói: “Được, tôi đồng ý”. Huy Long Tranh gật đầu: “Cậu phải thề độc trước đã thì tôi mới tin được”. Thề độc tương tự như niệm bùa chú, một khi đã nói ra thì phải thực hiện, không thì sẽ bị tẩu hoả nhập ma khi tu luyện, nhẹ thì cũng mất tu vi và giảm tuổi thọ. Ngô Bình thật lòng không muốn giao dịch, nhưng quỷ tướng đầu bò thật sự rất khủng khiếp, anh lo mình không đánh lại được, vì thế đành thở dài nói: “Được, tôi thề”. Huy Long Tranh mỉm cười nói: “Tốt, giờ tôi sẽ dạy cậu lập lời thề”. Sau đó, ông ta hướng dẫn Ngô Bình một cách kỹ càng, chờ anh học được rồi thì phải thề trước mặt ông ta. Trong lúc lập lời thề, Ngô Bình cảm thấy có một luồng sức mạnh kỳ lạ dội vào trong thần hồn của mình. Nội dung của lời thề rất đơn giản, anh chỉ cần hứa sẽ chăm sóc và lo cho con gái Huy Long Tranh có một cuộc sống đủ đầy và bình an. Nếu không làm được thì nguyên thần sẽ tổn thương và không bao giờ đột phá được nữa. Thề xong, Ngô Bình hỏi: “Giờ ông tin tôi chưa?” Huy Long Tranh chợt cười lớn rồi nói: “Ngu xuẩn! Cậu tưởng mình vừa lập lời thề thật ư?”
Ngô Bình biến sắc mặt rồi có một dự cảm bất ổn.