Ông Hoa: "Tốt nhất là chết đi cho đỡ phiền phức. Cậu nhóc, tôi đã giải quyết phiền phức cho cậu rồi, cậu hãy giúp tôi luyện chế đan Hoàn hồn càng sớm càng tốt". Ngô Bình cười nói: "Đừng lo lắng, tôi sẽ làm càng sớm càng tốt". Ông Hoa có vẻ rất mệt, liền bay sang một bên chợp mắt. Lúc này Ngô Bình mới ngồi xuống, cảm nhận sự thay đổi mới trong cơ thể. Lá phôi của đạo chủng biến thành lá, gọi là lá đạo, trên mỗi lá đều có hình tiên văn mờ ảo. Hai chiếc lá và hai loại tiên văn đang toát ra tiên lực kỳ lạ, nuôi dưỡng thể xác và thần hồn của anh. Theo ghi chép, loại lá do đạo chủng trồng được gọi là lá đạo. Mỗi loại lá đạo đại diện cho một loại tiên thuật. Tuy nhiên, lá đạo của anh vẫn chưa phát triển hoàn toàn. Ngoài những thay đổi của đạo chủng, anh cũng hấp thu một phần sinh lực và thần hồn của Huy Long Tranh. Anh cảm thấy sinh lực của mình đã tăng lên ít nhất 70%. Sức mạnh của thần hồn đã tăng hơn gấp đôi, điều này làm cho thần niệm của anh càng trở nên mạnh mẽ hơn. Nửa đêm anh mới lên giường nghỉ ngơi, khi tỉnh dậy đã là tám giờ ngày hôm sau. Anh gọi một ít đồ ăn sáng rồi mời Thần Chiếu và Vạn Phùng Xuân đến dùng bữa cùng. Sau bữa ăn, anh chuẩn bị một chút rồi bắt đầu điều trị cho Vạn Phùng Xuân. Con sâu trong não của Vạn Phùng Xuân là sâu quỷ ăn não, không khó để diệt trừ nó. Anh khơi dậy chân lực thuần dương, liền cảm giác được tiên lực thuần dương chí cương chí dương, lập tức bắt được sâu quỷ. Con sâu quỷ co ro trong một khoảng không nhỏ gào thét không ngừng. Trong chốc lát, nó đã hóa thành làn khói và biến mất. Toàn thân Vạn Phùng Xuân thả lỏng, cảm giác khó chịu cũng biến mất, vừa ngạc nhiên vừa vui mừng. Ông ta cúi đầu với Ngô Bình: "Vạn Phùng Xuân này sẽ mãi nhớ công ơn của thần y Ngô!" Ngô Bình nói: "Ông Vạn, ông và tôi là đồng nghiệp của nhau. Sau này chúng ta nên qua lại trao đổi nhiều hơn". "Đúng vậy, sau này tôi phải đến thăm thần y Ngô nhiều hơn để thỉnh giáo y thuật". Ông ta ngồi một lúc liền tạm biệt và rời đi. Sau khi Vạn Phùng Xuân rời đi, Thần Chiếu hỏi, "Thần y Ngô, vết thương của tôi phải trị như thế nào?" Ngô Bình: "Vết thương của ông rất nghiêm trọng, đặc biệt thương tổn thần hồn rất khó chữa, muốn khôi phục tôi nhất định phải luyện chế ra một viên đan dược. Hiện tại, tôi chỉ có thể tạm thời áp chế vết thương của ông, ngăn cản cho nó không tệ hơn". Thần Chiếu nói: "Vậy xin nhờ thần y Ngô". Nói xong, Ngô Bình thực hiện châm cứu và dùng chân khí để trị liệu cho ông ấy. Sau hơn một giờ, anh thu kim lại, yêu cầu Thần Chiếu ngồi điều tiết hơi thở, sau đó rời khỏi khách sạn. Buổi sáng lúc điều trị cho Thần Chiếu, Đào Như Tuyết đã gọi điện và giận dỗi việc tối qua anh rời đi mà không nói lời tạm biệt. Hôm qua anh đi vội nên không kịp chào Đào Như Tuyết, anh quyết định mời cô ấy đi ăn vào buổi trưa. Trong một nhà hàng ở Thạch Thành, khi Ngô Bình đến, Đào Như Tuyết đã ngồi đó đợi anh. “Như Tuyết", anh vẫy tay từ xa. Đào Như Tuyết mời anh ngồi xuống và nói: "Rm còn tưởng anh Ngô ghét bỏ em, hại em cả đêm ngủ không ngon".
Ngô Bình: "Như Tuyết, em là ái phi của anh mà, sao anh nỡ ghét bỏ em được?"