Ngô Bình lạnh nhạt nói: "Chỉ có một khả năng. Bữa tiệc này nhắm vào em. Bởi vì em ở tỉnh K, thế nên bữa tiệc cũng tổ chức ở tỉnh K". Đào Như Tuyết sửng sốt: "Hắn tới tìm em sao?" Ngô Bình nói: "Khả năng cao là thế, vì vậy chúng ta phải cẩn thận". Anh biết rõ sự nguy hiểm của giang hồ, lòng dạ con người sâu như bể, nên cẩn thận thì hơn. Nghe những gì anh nói, Đào Như Tuyết không khỏi căng thẳng, nói: "Ngô Bình, anh nghĩ Ma Đô định làm gì?" “Có lẽ hắn thích em", Ngô Bình nói. Đào Như Tuyết lắc đầu: "Em hiểu rõ Ma Đô, hắn không thích phụ nữ". Ngô Bình sửng sốt, hắn không thích phụ nữ sao? Đào Như Tuyết: "Kệ đi, đã đến rồi thì mọi chuyện cứ tùy cơ ứng biến". Không bao lâu sau khi bọn họ đi ra, họ nghe thấy Tống Vân gọi Đào Như Tuyết: "Như Tuyết, em đang làm gì thế? Vào đây nói chuyện đi". Đào Như Tuyết đành phải quay lại phòng khách, Ngô Bình không đi vào, anh ngồi trong một cái đình nhỏ, hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác. Thuốc lá anh hút khác với của những người khác, thuốc do anh tự làm. Thành phần gồm có lá nhân sâm, bột mật rắn, v.v, đặc biệt khi hút sẽ rất dễ bị nghẹn. Hút thuốc lá tuy không dễ hút nhưng có tác dụng xua đuổi côn trùng, xoa dịu tinh thần, mùa hè không sợ muỗi đốt, mùa đông không sợ cảm lạnh. Một điếu thuốc chưa dứt, trong phòng khách đã vang lên những tràng cười và tiếng cười nói rôm rả, như đang nói về một điều gì đó rất buồn cười. Sau vài phút, tiếng cười ngừng lại, Ngô Bình khẽ nhíu mày. Tại sao không có giọng nói của Đào Như Tuyết? Đôi tai của anh rất thính, mặc dù anh không thể nhìn thấy tình hình trong phòng, anh vẫn có thể nghe được nội dung cuộc trò chuyện của mọi người. Nhưng vào lúc này, chỉ có mấy người đang nói chuyện, không có giọng nói của Đào Như Tuyết. Anh lập tức vứt bỏ điếu thuốc, bước nhanh vào phòng khách. Vừa vào đến cửa, Tống Vân liền đi ra, cười nói: "Sư đệ này, cậu là bác sĩ, có thể giúp tôi xem một chút được không?" Ngô Bình mặc kệ cô ta, anh xoay người đi vào phòng khách. Lúc này không hề có bóng dáng của Đào Như Tuyết trong phòng khách. Trái tim anh chùng xuống, anh hỏi: "Như Tuyết đâu?" Một người đàn ông trung niên đứng lên, lạnh nhạt nói: "Như Tuyết đi gặp sư đệ Mã rồi, đừng quấy rầy họ". Ngô Bình cười lạnh, anh đưa tay bóp chặt bả vai người đàn ông, người đó vô cùng đau đớn, liền hét lên: "Buông ra, đau quá!" "Rắc!" Ngô Bình càng dùng sức hơn, nói: "Nói cho tôi biết, Như Tuyết đã đi đâu!" Người đàn ông trung niên chịu không nổi, nói: "Đi ra sân sau rồi!" Ngô Bình nắm lấy tóc kẻ này, lạnh lùng nói: "Các người gọi Đào Như Tuyết đến đây làm gì, nói mau!" Hai mắt anh lộ ra sát ý, người đàn ông trung niên sợ tới mức run lẩy bẩy, nói: "Không biết, sư đệ Mã gọi chúng tôi tới mà". Ngô Bình nhìn hai người kia, họ hoảng hốt nói: "Chúng tôi cũng không biết".
Ngô Bình ném tên kia đi rồi đi ra đằng sau. Sau phòng khách có một cánh cửa gỗ dày nặng, bị khóa từ bên ngoài.