Ma Đô sửng sốt, muốn sử dụng các Cổ thuật khác, nhưng Ngô Bình đã đến ngay trước mặt và tóm cổ hắn. Ma Đô bị Ngô Bình nhấc lên giữ ở giữa không trung, lạnh lùng nói: "Anh đang mưu đồ điều gì?" “Buông cậu chủ nhà tôi ra!”. Người phụ nữ trung niên tức giận, dùng dao găm đâm Ngô Bình. Ngô Bình thậm chí không quay đầu lại, anh đá bay người phụ nữ. Cú đá này bộc phát trong cơn tức giận, người phụ nữ bay lộn ngược hơn mười mét, đập mạnh vào tường, nội tạng vỡ nát rồi chết ngay sau đó. Lúc này Ma Đô toàn thân vô lực, trong mắt lộ ra vẻ sợ hãi, người này sao có thể mạnh như vậy? “Tha mạng cho tôi!”, hắn hét lên: “Tôi chỉ muốn có được cổ Thần Cơ thôi!” "Lấy được cổ Thần Cơ sao?”, Ngô Bình cười lạnh: “Anh mà cũng xứng với cổ Thần Cơ sao?" Nói xong, anh đập mạnh Ma Đô xuống đất, mặt đất vỡ ra vô số vết nứt. Ma Đô đột nhiên phun ra một ngụm máu, một đòn này khiến một nửa xương cốt của hắn tan nát, sắc mặt hắn lập tức tái nhợt. Người đàn ông trung niên lớn tiếng nói: “Cha ruột của Ma Đô là chân nhân Mã của núi Long Hổ, cậu không thể giết cậu ấy!” Ngô Bị cười lạnh, anh đá vào đầu Ma Đô một cái. Người đàn ông trung niên sững ra, sau đó hét lên: "Tôi liều mạng với cậu!" Ngô Bình phất tay, mấy luồng chỉ phong xuyên qua cơ thể người đàn ông trung niên, ông ta ngã thẳng xuống đất, không còn thở nữa. Khi đến chỗ Đào Như Tuyết, anh kiểm tra một lượt, đưa tay ra ấn vào cô ấy vài lần. Vài giây sau, cô ấy ậm ừ vài tiếng rồi từ từ mở mắt. Sau khi tỉnh dậy, cô ấy sững người một lúc và hỏi: "Tại sao em lại ở đây?" Ngô Bình bế cô ấy lên và nói: "Ma Đô muốn lấy cổ Thần Cơ ra khỏi cơ thể em". Đào Như Tuyết vừa kinh ngạc vừa tức giận: "Hắn thật quá đáng!" Lúc này cô ấy quay đầu lại, nhìn thấy thi thể Ma Đô thì biến sắc, kêu lên: "Anh giết Ma Đô sao?" Ngô Bình nói: "Hắn đáng chết". Đào Như Tuyết cười khổ: "Cha ruột của Ma Đô là chân nhân Mã Huyền của núi Long Hổ, lần này rắc rối to rồi". Ngô Bình nói: "Giết thì cũng giết rồi. Ngay cả khi anh tha cho hắn, hắn vẫn sẽ trả thù, vì vậy tốt hơn là nên giết". Đào Như Tuyết khẽ thở dài: "Kệ đi, giờ có sợ cũng vô dụng". Ngô Bình hỏi: "Mã Huyền của núi Long Hổ à, anh chưa từng nghe qua cái tên này". Đào Như Tuyết: "Anh chưa nghe nói cũng bình thường. Nếu em không biết Ma Đô thì em cũng không biết Mã Huyền. Người đàn ông này là một trong ba vị cao thủ sống ẩn dật ở núi Long Hổ. Ông ta sinh ra vào những năm đầu thời dân quốc, tuy rằng tuổi không cao lắm, nhưng tu vi đã là cảnh giới chân nhân". Cô ấy liền kể về thân thế của Ma Đô. Ngày xưa, Mã Huyền trải qua kiếp của địa tiên, cơ thể rất yếu ớt, sau đó được mẹ của Ma Đô là Ma Quỳnh Chi cứu. Sau đó, Ma Quỳnh Chi chăm sóc Mã Huyền rất chu đáo, hai người lâu ngày sinh tình, sống với nhau như vợ chồng. Nửa năm sau, Mã Huyền bình phục và rời đi, không lâu sau Ma Quỳnh Chi sinh ra Ma Đô.