Nói xong anh lạnh lùng nhìn lướt qua những kẻ còn lại, họ đều tránh ánh mắt của anh, không dám nhìn thẳng. Chu Sĩ Đình rất bất lực, cho dù là Thiên Hình thì cũng chẳng có mấy nhân tiên, các cao thủ vẫn đang trên đường tới đây. Với tình hình hiện tại thì không ai khống chế được Ngô Bình! Ngô Bình nhìn giờ, nói: "Đến giờ ăn chiều rồi, đi chuẩn bị đồ ăn đi". Chu Sĩ Đình nhíu mày, nói: "Giờ mới bốn giờ, cậu ăn cơm chiều gì chứ?" Ngô Bình lạnh nhạt nói: "Nếu anh không chuẩn bị thì tôi chỉ có thể ra quán ăn thôi". Chu Sĩ Đình sững sờ, Ngô Bình muốn đi thì anh ta không cản nổi. Anh ta nghĩ một lúc rồi cắn răng, nói: "Được, tôi sẽ đặt đồ bên ngoài cho cậu!" Chu Sĩ Đình đi ra ngoài và gọi đồ ăn. Đồ ăn được đưa tới, Ngô Bình liếc mắt nhìn, hỏi: "Tại sao không có rượu?" "Tôi đi mua rượu". Anh ta đứng dậy và lại đi ra ngoài. Tuy nhiên, khi vừa ra đến cửa, anh ta đã dừng lại. Một ông già nhỏ gầy đột nhiên bước vào. Ông già này không cao, khoảng 1,6 mét, gầy gò, vẫn thắt bím tóc của thời nhà Thanh, hai tay để sau lưng. Ông ta mặc áo choàng vải xanh, đi giày vải màu xám có xếp tầng. Nhìn thấy người này, Chu Sĩ Đình giật mình, vội vàng chắp tay: "Đường chủ Hạ!" Ông già gật đầu, nói: "Chu Sĩ Đình, cậu không cảm thấy xấu hổ khi để một tên tù nhân sai khiến sao?" Giọng nói của ông ta khàn khàn, ông ta nhìn Ngô Bình, nói: "Bị Thiên Hình bắt mà còn kiêu ngạo như thế, tên nhóc này, cậu cũng ngông cuồng thật!" Ngô Bình liếc nhìn ông già, thầm nghĩ trong lòng rằng cuối cùng đã gặp được một nhân tiên. Ông già đã mở ra hai linh khiếu, tu vi tương đương anh. Đương nhiên về sức mạnh, anh chắc chắn sẽ đè bẹp đối phương. "Ông là ai?”, Ngô Bình hỏi. Ông già lạnh nhạt nói: "Hạ Thông, đường chủ Nhị đường của Thiên Hình". Ngô Bình nói: "Hóa ra là đường chủ Hạ, ngưỡng mộ đã lâu". Hạ Thông khịt mũi, nói: "Cậu nhóc, cậu đã phạm phải tội nặng, cậu đừng hòng còn sống đi ra khỏi đây". Vẻ mặt của Ngô Bình vẫn như thường, anh nói: "Cảm ơn đã nhắc nhở tôi". Nói xong, anh nói với Chu Sĩ Đình: "Tôi bảo anh đi mua rượu mà, anh điếc sao?" Sắc mặt Hạ Thông sa sầm, ông ta tức giận nói: "Ngô Bình, cậu nghĩ người của Thiên Hình dễ bắt nạt lắm à?" Ngô Bình cười lạnh: "Sao hả? Muốn ra tay à? Ông có thể thử xem, nếu trong vòng mười chiêu tôi không thể đánh bại ông, Ngô Bình này sẽ tùy ông xử lý!" Hạ Thông rốt cuộc không kìm được tức giận nữa, nói: "Được rồi! Vậy thì để tôi lĩnh giáo bản lĩnh của cậu!" Nói rồi người ông ta lóe giống như một con rồng, ông ta chỉ vào Ngô Bình. Chiêu này của ông ta biến hóa khó lường, xuất thần nhập quỷ, vô cùng cao thâm. Ngô Bình không dám bất cẩn, anh né sang một bên, dùng Ngũ Long Thánh quyền để chiến đấu với ông ta. Anh đã thành thạo quyền ý, mọi động tác có sức mạnh khổng lồ. Hạ Thông vừa bắt đầu đã cảm thấy rất áp lực và khó chịu, không thể phát lực.
Chiêu đầu tiên của ông ta đã bị Ngô Bình giải quyết dễ dàng, hơn nữa cú đá của anh bay vụt đến trước mặt ông ta như giáng từ trên trời xuống.