Khối đá này không phải nguyên thạch nhưng dường như nó đang phong ấn thứ gì đó ở bên trong. Ngô Bình rút kiếm ra chém khối đá vỡ làm đôi. Bên trong là một khoảng rỗng chứa một ly rượu làm bằng kim loại gì đó. Thứ vật liệu làm ra chiếc ly này anh chưa từng thấy bao giờ, cũng không biết rốt cuộc nó là chất liệu gì. Đinh Mặc cầm lấy ly rượu quan sát từ trên xuống dưới, mắt sáng lên: “Chú Ba, chú đỉnh thật. Đây có lẽ là ly rượu từ thời Tiên quốc”. Ngô Bình: “Anh Hai, em nghe nói những di vật cổ như thế này rất có giá phải không?” “Đương nhiên rồi, ví dụ như ly rượu này ít cũng phải có giá năm sáu trăm triệu tệ”. Ngô Bình sững sờ: “Năm sáu trăm triệu tệ ư?” Đinh Mặc gật đầu: “Đó là còn ít, nếu tham gia đấu giá thì còn được giá nữa”. Ngô Bình nghe vậy thì vô cùng phấn chấn, thu lại ly rượu rồi tiếp tục tìm kiếm những khối đá như vậy. Nhưng tiếc là không tìm thấy được thứ gì tương tự. Đã không tìm được thêm thứ gì mà còn mệt tới hoa mày chóng mặt, Ngô Bình quyết định ngồi xuống nghỉ ngơi. Đinh Mặc thì lấy đồ ăn và nước uống ra. Đinh Mặc: “Xem ra chuyến này không thu hoạch được nhiều”. Ngô Bình nhai miếng thịt khô, đưa mắt nhìn xung quanh rồi nói: “Không vội, cứ tìm thêm vài ngày nữa”. Theo anh thấy, cho dù không tìm được thứ gì quá giá trị nhưng nhặt nhạnh được mấy món đồ nho nhỏ như ly rượu này cũng không tồi. Dù gì nó cũng vô cùng có giá. Có điều, Ngô Bình đã quá lạc quan. Hai ngày tiếp theo họ đào bới khắp nơi nhưng chẳng tìm được gì. Đến ngày thứ ba, Ngô Bình không làm nữa, nói: “Anh Hai, bỏ đi, chúng ta về”. Đinh Mặc cũng đã mất tinh thần, đáp: “Vậy giải tán thôi”. Hai người họ trên đường về phải đi qua một dòng sông. Lòng sông rất rộng, xung quanh có rất nhiều đá cuội. Lúc đi qua con sông này, Ngô Bình mở mắt thấu thị để quan sát xung quanh. Vừa nhìn, anh bỗng giật mình. Anh phát hiện ở độ sâu hơn chục mét dưới chân anh đang đứng có rất nhiều khối đá bên trong đựng các loại pháp khí gì đó, cái to cái nhỏ. Đinh Mặc hỏi: “Sao lại dừng lại?” Ngô Bình: “Anh Hai, có thể gọi máy xúc tới đây không?” Đinh Mặc gật đầu: “Được. Sao vậy? Chú tìm thấy gì sao?” Ngô Bình gãi gãi mũi đáp: “Dòng sông này vắt qua toàn bộ khu vực đồi núi này. Anh nói xem, hàng triệu năm qua, có khi nào đá trên các ngọn đồi núi kia lăn xuống dưới này không?” Đinh Mặc: “Có thể, nhưng khả năng không cao”. Ngô Bình: “Cứ thử xem sao”. Đinh Mặc gọi một cuộc điện thoại, vài tiếng sau một chiếc máy xúc lớn đã tới đó, bắt đầu đào ở vị trí Ngô Bình chỉ điểm Trong lúc chờ đợi, Ngô Bình đi dọc bờ sông vừa đi vừa quan sát bên dưới thì phát hiện thêm ba vị trí cũng có loại đá như vậy. Đào sâu mười mét ở vị trí đó rất tốn thời gian. Đến tận đêm khuya mới xong, Ngô Bình đích thân xuống dưới nhặt lấy khối đá trông rất giống những khối đá thông thường này. Đinh Mặc đón lấy, đập vỡ khối đá. Lẫn trong lớp bụi là một quả cầu bằng kim loại to cỡ quả óc chó, trên mặt khắc phù văn, trông rất cổ xưa. Đinh Mặc mắt sáng lên gọi Ngô Bình: “Chú Ba, mau lên đây!” Ngô Bình không lên ngay mà vận chuyển tổng cộng ba mươi bảy khối đá lên mặt đất thì mới nhảy ra khỏi hố. Anh nhìn quả cầu kim loại, hỏi Đinh Mặc: “Anh Hai biết thứ quái quỷ này là gì không?”
Đinh Mặc lắc đầu: “Không biết, nhưng cảm giác nó không phải một món đồ tầm thường. Rất có thể đây là một loại pháp khí”.