Ngô Bình không kịp cắt bốn mươi khối đá còn lại đã phải vội vàng đến Giang Bắc. Giang Bắc và Giang Tả chỉ cách nhau một con sông, không xa lắm. Ngô Bình đi tàu cao tốc, chỉ mất nửa giờ đã đến thành phố Cửu Long của Giang Bắc. Thành phố Cửu Long vẫn sầm uất như xưa. Phía Bắc thành phố Cửu Long có những dãy núi nối liền nhau, điểm đến lần này của Ngô Bình nằm ở ngã giao ba tỉnh. Ở đây có cốc Phong Diệp, toạ lạc ở huyện Thanh Sơn dưới thành phố Cửu Long. Ra khỏi ga, anh bắt xe đến huyện Thanh Sơn. Huyện này nằm ở vùng núi, dân số hơn năm trăm nghìn người, kinh tế địa phương lạc hậu, thanh niên đều làm việc ở vùng khác, chỉ còn lại hầu hết là người già và trẻ xem. Khi taxi sắp lái vào huyện Thanh Sơn, tài xế bỗng hỏi: “Anh đến huyện Thanh Sơn thăm người thân à?” Ngô Bình đáp: “Ừ, đến tìm người”. Tài xế bảo: “Ở huyện Thanh Sơn nhiều côn đồ lắm, tôi chỉ đưa anh đến rìa huyện được thôi. Anh muốn đi đâu thì tự bắt xe nhé”. Ngô Bình hiếu kỳ hỏi: “Tài xế ở đây không cho à?” “Ừ. Dạo trước có tài xế vùng khác chở khách đến đây, cũng chỉ vì chở khách thôi mà, thế mà lại bị đập xe. Anh tài xế ấy cũng bị đánh nhừ tử, giờ còn nằm viện đấy”, tài xế kể. Ngô Bình hỏi: “Sao lại lộng hành thế? Không ai quản lý à?” Tài xế lắc đầu: “Ai dám quản? Phép vua thua lệ làng mà. Taxi, nước sạch, chợ, đều bị những kẻ có quan hệ làm lũng đoạn cả. Dân địa phương gọi bọn chúng là ác bá. Mà đám người ấy có chung một đại ca, là Dương Ngũ của huyện Thanh Sơn”. Quả nhiên, người tài xế không dám lái vào trong mà cho Ngô Bình xuống xe ở đường vành đai. Không còn cách nào khác, Ngô Bình đành tự bắt xe, chờ năm phút mới thấy một chiếc taxi chạy ngang. Anh gọi xe: “Đến cốc Phong Diệp”. Tài xế ngậm điếu thuốc, nghe ra giọng anh là người vùng khác, bèn bảo: “Cốc Phong Diệp xa lắm, giá cước khá cao”. Ngô Bình đáp: “Không sao, cứ chạy đi”. Tài xế đạp ga, khởi động xe. Chạy được một đoạn, Ngô Bình mới thấy tài xế không bấm đồng hồ, mới hỏi: “Anh không bấm đồng hồ à?” Gã tài xế ậm ừ: “Đường xa. Không bấm đồng hồ sẽ tiết kiệm hơn”. Ngô Bình biết mình bị lừa rồi. Tuy anh không tiếc số tiền cỏn con này nhưng vẫn thấy khó chịu khi bị lừa như vậy, bèn hỏi: “Bao nhiêu?” “Anh đưa ba trăm là được”, gã tài xế đáp, ra cái vẻ mình là kẻ chịu thiệt. Ngô Bình hờ hững bảo: “Tuy tôi là người vùng khác nhưng anh cũng không thể đòi tiền vô lý như thế. Cốc Phong Diệp cách nơi này không quá mười cây số. Anh dám tính tôi ba trăm?” Tài xế liếc anh: “Anh không đi nữa thì có thể xuống xe”. Dứt lời, gã phanh xe lại. Ngô Bình gật đầu: “Được rồi, tôi xuống xe”. Tài xế nói: “Một trăm đồng”. Anh ngẩn ra: “Một trăm gì cơ?” Gã bèn đáp: “Tôi chở anh đi ba cây số, một trăm là tiền cước”. Ngô Bình cáu rồi. Anh cười khẩy: “Đi ba cây số mà một trăm đồng? Anh nghĩ anh lái ô tô bạc triệu à?” Gã tài xế hung dữ quát: “Ranh con, bớt nói nhảm đi. Nói thêm câu nữa là tao gọi người ra xử mày đấy!”
Ngô Bình buồn cười: “Xử tôi? Được thôi, gọi người ra đây đi”.