Ngô Bình hơi cúi người chào mọi người, Lý Vân Đẩu liền đi tới vỗ vai anh, sau đó nói với mọi người: "Ngô Bình không chỉ là thần y, cậu ấy là cao thủ của Thiên Long, là tông sư cảnh giới Thần! Phải rồi, sư phụ của thần y Ngô chính là tiên sinh Đông Phật cảnh giới Địa Tiên". Vừa dứt lời, tất cả mọi người đều kinh ngạc. Những người đến tham gia buổi tiệc chẳng có ai là nhân vật đơn giản. Có nhiều người trong số họ biết Thiên Long là gì, cũng biết tiên sinh Đông Phật là nhân vật tầm cỡ mức nào! Một ông già cười hỏi: "Ông Lý, sao ông lại quen được một nhân vật tầm cỡ như thần y Ngô vậy?" Lý Vân Đẩu bật cười, nói: "Tôi là chỗ bạn bè với tiên sinh Đông Phật, thế nên tất nhiên cũng biết đệ tử của ông ấy. Thần y Ngô có y thuật vô cùng cao siêu, mọi người phải nắm bắt cơ hội đấy, để cậu ấy giúp mọi người xem thử". Nghe Lý Vân Đẩu nói vậy, ông già vừa đứng ra liền cúi đầu với Ngô Bình, nói: "Thần y Ngô, lão đây là Dương Phất Hải, năm nay 75 tuổi. Kể từ bốn năm trước, khoảng một hoặc hai giờ sáng là tôi sẽ ho liên tục, phải uống chút nước mới có thể đỡ ho. Bốn năm nay tôi đã đến gặp vô số bác sĩ nổi tiếng, uống rất nhiều thuốc, nhưng đều không có tác dụng. Thần y Ngô, mong cậu có thể khám cho tôi". Ngô Bình bảo ông lão giơ tay lên, anh bắt mạch cho ông ấy một lúc, lại nhìn lưỡi ông ấy rồi hỏi: "Bốn năm trước có phải ông đã từng bị cảm không?" Dương Phất Hải vội gật đầu: "Đúng vậy, trong một đêm lạnh lẽo bốn năm trước, sau khi say rượu tôi bị rơi xuống bể bơi, sau khi được người hầu cứu lên thì bị cảm, phải nằm viện mấy ngày. Thần y Ngô, chẳng lẽ điều đó có liên quan đến bệnh ho của tôi sao?" Ngô Bình gật đầu: "Đúng vậy, căn bệnh khi đó đã làm phổi của ông bị thương. Tôi sẽ kê một đơn thuốc cho ông, ông uống một tuần là căn bệnh ho sẽ được giải quyết". Dương Phất Hải mừng như điên: "Thật sao? Cảm ơn thần y Ngô!" Có người đưa giấy bút đến, Ngô Bình liền viết một đơn thuốc cho ông ấy rồi dặn ông ấy cách dùng và liều lượng, Dương Phất Hải liền nhớ kỹ. Có người mở đầu, những người khác liền nhao nhao tới xin khám bệnh bốc thuốc. Người càng có tiền và địa vị thì càng chú trọng sức khỏe, Ngô Bình không từ chối một ai mà đều giải đáp. Anh chẩn đoán rất chính xác, bốc thuốc đúng bệnh khiến mọi người đều rất khâm phục. Lý Vân Đẩu tươi cười đứng bên cạnh xem, càng nhìn càng thấy yêu quý đứa cháu này, ông không khỏi nở nụ cười hiền từ. Lý Đông Hưng đứng cạnh bố, nói: "Bố ơi, bố quen tiên sinh Đông Phật lúc nào vậy? Sao con chưa thấy bố nhắc đến bao giờ?" Lý Vân Đẩu nói: "Đó là chuyện từ hồi xưa, con không biết cũng bình thường. Phải rồi Đông Hưng à, con hãy qua lại nhiều hơn với thần y Ngô, bệnh của con có thể chữa khỏi được không đều dựa vào cậu ấy đấy". Lý Đông Hưng vội gật đầu: "Con đã hiểu thưa bố. Haizz, nếu biết thần y Ngô sớm hơn thì tốt biết bao". Lý Vân Đẩu nhìn con trai mình, lạnh nhạt nói: "Giờ quen cũng không muộn. Đông Hưng, con nghĩ cậu ấy với Tiểu Mai có xứng đôi không?" Nghe vậy Lý Đông Hưng liền ngẩn người, Tiểu Mai chính là Lý Mai, con gái nuôi của ông ấy, đồng thời cũng là nhân tài mà Lý Vân Đẩu âm thầm bồi dưỡng. Tuy Lý Mai mới hơn 20 tuổi nhưng đã là một nhân tài kinh doanh. Ngay cả con trai của anh cả cũng phải lép vế trước Lý Mai, hiện nay Lý Mai được coi là một trong những người có khả năng kế nhiệm Lý Vân Đẩu nhất. Cô ấy không chỉ thông minh vô cùng mà còn xinh đẹp như hoa, là một cô gái đẹp mà cả Vân Đông công nhận. Có kẻ rỗi hơi còn bình chọn ra tứ đại mỹ nhân của Vân Đông, Lý Mai xếp hạng nhất.