Người thanh niên mặc đồ thể thao màu xám, hắn chỉ cao một mét rưỡi, người còn béo ục ịch. Người này đầu nhọn mặt to, mắt híp, không có lông mày, hai cánh tay buông thõng hai bên người thì rất dàu. Hắn vừa xuất hiện, Ngô Bình đã biết đó là một cao thủ cảnh giới Tiên Thiên, hơn nữa còn có thiên phú dị bẩm nên rất mạnh. Trong ba cô gái kia thì có một người là phiên dịch, cô ta nhìn Ngô Bình rồi cau mày hỏi: “Các người đang làm gì thế?” Ngô Bình mặc kệ cô ta, Hồng Chiến nói: “Đây là khách của tôi”. Cô gái lạnh giọng: “Bảo họ ra ngoài đi, tông sư Kamiji muốn ngắm cảnh ở đây”. Hồng Chiến nổi giận: “Không mời tự đến mà lại đuổi người khác là thế nào”. Cô gái lạnh mặt: “Phẩm chất đạo đức của người Viêm Long vẫn kém thế nhỉ!” Cô gái này khoảng 27 tuổi, cũng có chút nhan sắc, ăn mặc rất thời thượng, nhưng lại tỏ vẻ ghét bỏ nhìn Hồng Chiến rồi còn nói giọng như bề trên. Hồng Chiến cười lạnh: “Người Viêm Long ư? Thế cô không phải người Viêm Long à?” Cô ta bình thản đáp: “Tôi không thèm sống ở cái nước có dân trí thấp nên đã di dân sang Đông Doanh được ba năm rồi, bây giờ tôi là một công dân của Đông Doanh”. Nghe cô ta nói vậy, người đàn ông Đông Doanh cười nói: “Cô nên tự hào về điều đó!” Cô gái được khen thì vui lắm, lập tức cười nói: “Ngài Kamiji, xin ngài đừng giận, tôi sẽ đuổi đám này đi ngay”. Kamiji hài lòng gật gù: “Năm xưa, người Viêm Long đã lỡ mất cơ hội được đế quốc Đông Doanh chúng tôi truyền thụ văn hoá, đúng là đáng tiếc!” Bụp! Ngô Bình đập mạnh đôi đũa xuống bàn rồi đứng dậy nói: “Đây là Kamiji nổi danh lừng lẫy phải không? Nghe nói Không Thủ Đạo của Đông Doanh mạnh lắm không biết có phải là chiêu trò mua truyền thông không đây?” “Im miệng!”, cô gái nổi giận: “Ngài Kamiji là cao thủ Không Thủ Đạo số một của Đông Doanh, hơn nữa còn từng là tay đấu đô vật mạnh nhất của đất nước”. Ngô Bình cười nói: “Ra là vận động viên đô vật, bảo sao mà béo như con lợn ấy. Này, bình thường anh thích ăn thịt lợn lắm đúng không? Hay do ảnh hưởng gen của quỷ lùn nên không cao lên nổi?” “Láo xược!”, Kamiji giận dữ, sau đó lao lên tấn công Ngô Bình. “Lùi lại!” Ngô Bình hô lên, nhóm Hồng Chiến lùi hết lại, anh giơ tay ra túm lấy cổ tay của Kamiji, sau đó mượn lực để vòng ra sau người hắn. Uỳnh! Kamiji to béo nên không linh hoạt, Ngô Bình liên tục đấm đá vào người hắn, sau đó hắn mới có cơ hội phản công. Song, Ngô Bình đã lách người lùi lại, sau đó vòng tay trước mặt rồi nói: “Kamiji, ăn cho lắm vào rồi béo như con lợn, kiểu này dễ bị huyết áp cao rồi đứt mạch máu lắm, mau ngồi xuống nghỉ ngơi đi”. Kamiji chợt thấy đầu mình váng vất, hắn lảo đảo rồi kinh hãi hỏi: “Anh đã làm gì tôi?” Ngô Bình thờ ơ nói: “Do huyết áp của anh lên quá cao mới dẫn tới tình trạng như vậy”. Cô phiên dịch tức tối nói: “Cậu thật vô lễ, người như ngài Kamiji mà dễ bị như vậy à?” Chát! Ngô Bình tát cô ta một cái rồi quát: “Loại ruồi nhặng phiền phức này”. Cô gái ngã ra sau, cảm thấy miệng mình tê rần nên không ngừng cử động cơ miệng, cuối cùng thì hộc máu, miệng tanh nồng.