Ngô Bình mỉm cười: “Vậy em xin phép nhận nhé!” Dương Mộ Bạch lấy ra thêm một cái hộp nhỏ, nói tiếp: “Đây là quà mà đại sư huynh tặng cậu, một bộ châm châm cứu, tên là Ngũ hành tiên châm”. Ngô Bình mừng rỡ, vừa mở hộp ra đã thấy năm loại châm với đủ kích cỡ và hình dạng, loại nào cũng có công dụng diệu kỳ. Anh vui sướng vô cùng: “Châm này là đồ tốt dành cho em, trước đây em vẫn luôn muốn làm một bộ nhưng vẫn chưa tìm được thợ thủ công phù hợp”. Dương Mộ Bạch cười bảo: “Bộ châm này có từ lâu đời. Trước cậu, mỗi một người chủ của nó đều là thần y đỉnh đỉnh đại danh”. Ngô Bình gật đầu, cất hộp châm vào. Lý Long Thần đi đến khấu đầu, cười nói: “Sư phụ, đã chuẩn bị rượu rồi ạ”. Dương Mộ Bạch gật đầu. Cả hai vào phòng khách rồi ngồi xuống. Ông nói với Ngô Bình: “Sư đệ à, anh còn một chuyện quan trọng cần nói với cậu”. Ngô Bình hỏi: “Ồ, chuyện quan trọng gì vậy ạ?” Dương Mộ Bạch đáp: “Cậu còn nhớ Đường Băng Vân không?” Ngô Bình nói: “Em nhớ chứ. Chuyện này có liên quan đến cô ấy ư?” Dương Mộ Bạch gật đầu: “Một vị trưởng lão quyền lực của Đường Môn bị thương nặng. Nếu cậu có thể trị khỏi thì sau này sẽ được quyền lực của người này hỗ trợ”. Ngô Bình xua tay: “Sư huynh, trị bệnh cứu người thì không thành vấn đề, nhưng em không có hứng thú gì với quyền lực của Đường Môn”. Dương Mộ Bạch nghiêm nghị nói: “Sư đệ à, sống trên giang hồ, thân bất do kỷ. Cậu nghĩ thế nào không quan trọng, quan trọng là người khác nghĩ ra sao. Chuyện của cậu và Đường Băng Vân, có lẽ đã có không ít người của Đường Môn nhận được tin rồi. Chỉ cần cậu xuất hiện ở Đường Môn, chắc chắn họ sẽ nghĩ cậu thừa cơ lôi kéo vị trưởng lão Đường Môn này”. Ngô Bình thở dài: “Sư phụ thật là, sao tự dưng lại sắp xếp hôn sự này chứ”. Dương Mộ Bạch nói: “Đây chính là giang hồ. Đã vào giang hồ thì cả đời ở giang hồ, không trốn được đâu”. Ngô Bình ngừng lại một chút rồi hỏi: “Sư huynh, đối phương là ai vậy, anh có quen thân không?” Dương Mộ Bạch đáp: “Người này tên Đường Vô Mệnh, phụ trách tổ chức ám sát của Đường Minh, tu vi cảnh giới Võ Thần. Hôm qua, Đường Vô Mệnh đã đến Mễ xử lý công việc, kết quả là bị giới tu chân của Mễ ám hại, suýt bỏ mạng ở đó. Bọn anh là bạn tốt, nếu không thì anh cũng không tìm cậu”. Ngô Bình nói: “Để em thử xem. Khi nào thì đi ạ?”