Thần Y Trở Lại

chương 796 "đừng sợ, em cứ vuốt ve nó đi".

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ngô Bình cười đáp: "Em cũng biết Đông Hoàng sao?" Bé gái gật đầu: "Vâng, Đông Hoàng thích em nhất", nói rồi cô bé lấy trong túi ra một viên bảo thạch. Ngô Bình liếc nhìn, phát hiện đó là một viên tiên thạch. Anh kinh ngạc hỏi: "Viên đá này ai đưa cho em vậy?" Bé gái cười đáp: "Bố em bảo em mang tặng cho Đông Hoàng". Ngô Bình ngẩn người: "Bố em sao?" "Vâng", cô bé quay đầu lại chỉ về phía sau. Ngô Bình nhìn theo thì thấy ở phía không xa dưới cây hoa quế có một người đàn ông đang đứng. Người đó chừng hơn ba mươi tuổi, Ngô Bình vừa nhìn đã nhận ra đây là một nhân tiên! Đối phương thấy Ngô Bình nhìn sang thì mỉm cười gật đầu với anh, Ngô Bình cũng gật đầu lại, trong lòng càng lúc càng thấy ngờ vực. Anh hỏi Đường Băng Vân: "Băng Vân, cô nói trước giờ Đông Hoàng không thèm để ý đến ai?" Đường Băng Vân: "Đúng vậy, nó vô cùng kiêu ngạo, lúc nào cũng nhìn chúng tôi bằng ánh mắt khinh bỉ. Nhưng ánh mắt nó nhìn anh thì khác, có thể thấy nó rất... có hứng thú với anh". Ngô Bình nhìn người đàn ông ban nãy rồi hỏi: "Ở thị trấn này đi đâu cũng gặp được nhân tiên sao?" Đường Băng Vân cười đáp: "Đó là chuyện thường, thị trấn Hoa Thần vốn là chốn ẩn thân của rất nhiều cao nhân, như ông nội tôi chẳng hạn". Ngô Bình tò mò hỏi: "Nhiều cao nhân ẩn thân ở nơi này là vì lý do gì?" "Có lẽ là vì Đông Hoàng", Đường Băng Vân như thể cũng không chắc chắn lắm: "Dù gì thì họ hay tới tìm Đông Hoàng lắm, nhưng nó cũng không thèm để ý đến họ". Ngô Bình như nghĩ ngợi gì đó, sau đó đột nhiên chạy vào trong con ngõ nhỏ gọi lớn: "Đông Hoàng!" Anh muốn xem xem chú chó này có nghe lời mình hay không. Anh còn chưa dứt lời thì chú chó vàng chạy vọt ra. Chú chó to lớn nhưng chạy rất nhanh, chớp mắt đã tới trước mặt Ngô Bình. Thấy cảnh tượng này, người đàn ông đứng dưới cây hoa quế vẻ mặt đầy kinh ngạc, như thể anh ta vừa nhìn thấy một chuyện không thể tin nổi! Ngô Bình xoa xoa đầu Đông Hoàng, nói: "Đông Hoàng, cô bé này muốn tặng mày một viên đá". Đông Hoàng liếc nhìn viên tiên thạch, sau đó đi về phía cô bé rồi nuốt luôn viên tiên thạch. Nó còn chẳng nhai mà nuốt luôn vào bụng. Ngô Bình trợn tròn mắt, nuốt sống tiên thạch sao? Cô bé kia rất vui sướng, muốn vuốt ve Đông Hoàng nhưng lại không dám. Ngô Bình cười nói: "Đừng sợ, em cứ vuốt ve nó đi". Hai cô bé chầm chậm thò tay ra vuốt ve đám lông trên người Đông Hoàng một lát rồi lại rụt tay về. Sau đó, hai cô bé vui sướng chạy về phía người đàn ông ban nãy với vẻ tự hào như thể mình vừa làm được việc gì đó vô cùng lợi hại.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio