Không cần Ma Tam nói, Bao Thái ở trong điện thoại cũng đã nghe rõ tên của Ngô Bình. Ông ta nổi điên rồi quát lớn: “Thằng mù này! Đến đại tông sư mà mày cũng dám động tới à, mày chán sống rồi đúng không?” Ma Tam nghệt mặt ra, cái gì cơ? Đại tông sư? Không phải chứ! “Đưa điện thoại cho đại tông sư ngay!”, Bao Thái gào lên. Chuyện trên giang hồ lan truyền đi rất nhanh, loáng cái thông tin Ngô Bình nắm giữ Vân Đỉnh và trở thành đại tông sư cảnh giới Tiên Thiên đã truyền khắp giới võ lâm. Gần như những người có tu vi cao đều biết anh hết. Sao Bao Thái dám đắc tội với một đại tông sư cảnh giới Tiên Thiên cơ chứ? Ông ta đang hoảng sợ lắm đây. Ngô Bình cầm lấy điện thoại rồi bình thản nói: “Ông là Bao Thái hả?” Bao Thái cất tiếng cười đầy nịnh nọt: “Cậu là đại tông sư Ngô ạ? Nghe danh cậu đã lâu, thằng em Ma Tam của tôi không hiểu chuyện, dám đắc tội với đại tông sư, xin cậu tha cho nó lần này! Hôm khác, tôi sẽ tới nhận lỗi với cậu sau”. Ngô Bình thờ ơ nói: “Chẳng trách ông lại là một trong Tứ Hiêu, phong cách hành xử hống hách quá đấy”. Bao Thái thấy không vui, nhưng vẫn tươi cười: “Đại tông sư, là tôi sai, nhất định sẽ nghiêm khắc trừng trị kẻ dưới”. “Tôi cho ông ba mươi phút để đến đây, không thì tôi sẽ cho ông biến khỏi cái đất Thạch Thành này”, Ngô Bình lạnh giọng nói. Dù anh đã nắm giới võ lâm của thành phố Vân Đỉnh trong tay, nhưng chưa sờ đến tỉnh, vì thế anh quyết định sẽ mượn cơ hội này để thị uy ở Thạch Thành luôn. Ngô Bình nói vậy thì đến tượng đất còn nổi giận, nói gì tới Bao Thái, ông ta không nhịn được nữa mà trầm giọng nói: “Đại tông sư, dù cậu đã tiến vào cảnh giới Tiên Thiên, nhưng tôi cũng không phải hạng tép riu đâu! Sư phụ của tôi là trưởng lão Hải Minh của viện Đạt Ma thuộc chùa Đại Thiền! Nhiều năm trước, sư phụ tôi đã là một đại tông sư cảnh giới Tiên Thiên rồi”. Ngô Bình cười lớn nói: “Có đến hay ông thì ông tự cân nhắc đi”, nói rồi, anh ném chiếc điện thoại sang một bên. Ma Tam đã đần người ra, đến Bao Thái mà Ngô Bình cũng dám bắt chẹt vậy ư? Hơn nữa anh còn rất ngông cuồng, lẽ nào không sợ sư phụ của Bao Thái sao? Chu Truyền Võ vẫn im lặng, từ nhỏ ông ấy đã học võ, dù thiên bẩm không cao, nhưng cũng đã từng đánh đấm, vì thế không thấy sợ trước tình cảnh này, ông ấy vẫn điềm nhiên ăn uống như thường. Chu Thanh Nghiên nói: “Anh Bình, Bao Thái này là hàng xoàng thôi, nhưng thiền sư Hải Minh chống lưng cho ông ta thì rất có uy trong giới giang hồ đấy”. Ngô Bình: “Chùa Đại Thiền lại đào tạo ra lớp đệ tử hung ác thế này, đúng là khiến người ta thất vọng. Em yên tâm, anh sẽ trừng trị ông ta, đương nhiên sẽ dùng danh nghĩa của Thần Võ Ti”. Chu Thanh Nghiên gật đầu: “Thế cũng được”. Bao Thái đang ngồi nhâm nhi với mấy người bạn trong giới tại một căn nhà sang trọng ở Thạch Thành, ngoài ra còn có mấy cô gái xinh đẹp bầu bạn. Sau khi nghe xong cuộc điện thoại với Ngô Bình, ông ta tức đến mức đập điện thoại xuống đất vỡ tan. Hai người ngồi cùng bàn, người thì ăn mặc như đạo sĩ, người thì mặc rách rưới như ăn xin. Thấy ông ta nổi giận, cả hai cùng hỏi: “Anh Bao, đứa nào chọc giận anh thế?” Bao Thái gầm gừ đáp: “Tên họ Ngô ấy đúng là khinh người!” Hai người kia đưa mắt nhìn nhau, đạo sĩ hỏi: “Anh Bao, tên họ Ngô đó có lai lịch thế nào?”
Bao Thái cũng không biết nhiều về Ngô Bình lắm, chỉ nghe nói anh là một đại tông sư rất gỏi thôi nên nói: “Là một cao thủ cảnh giới Tiên Thiên”.