Ma Tam muốn bật khóc: “Xin đại tông sư cứu mạng!” Ngô Bình: “Giờ ông hãy đi theo Bao Thái, đốc thúc ông ta gom đủ tiền. Nếu có chuyện gì thì phải báo cho tôi ngay, cứ mạnh mẽ lên, không phải sợ ông ta”. Ma Tam nghiến răng, hiện giờ ông ta chỉ còn một con đường sống nên đành ra sức gật đầu: “Vâng, tôi sẽ đi ngay”. Tôn Khải Nguyên và Niên Tả Đạo ngày mai sẽ tới Hắc Thạch báo danh, sau đó sẽ chính thức trở thành cấp dưới của Ngô Bình. Chẳng mấy chốc, mọi người đã giải tán, bữa ăn cùng sắp kết thúc. Chu Truyền Võ nói: “Đại tông sư thật oai phong, nhưng tiếc là đời này chú không còn cơ hội nữa rồi, ngưỡng mộ cháu quá!” Ngô Bình: “Chú có con đường riêng của mình, là nhật vật lớn quản lý bao người, sao phải ngưỡng mộ ai ạ”. Chu Truyền Võ gật đầu: “Cháu nói cũng có lý. Ngô Bình này, chuyện đầu tư nhà máy thuốc, chú sẽ cố hết sức, nếu không thành thì cứ để Thanh Nghiên đầu tư như lời cháu nói”. “Vâng”. Chu Truyền Võ ra về trước, chị Thanh dẫn em trai mình tên là Tiểu Tân đi vào, cả hai không nói gì mà quỳ ngay xuống đất. Ngô Bình giật mình rồi vội nói: “Chị Thanh, chị làm gì thế? Mau đứng dậy đi!” Chị Thanh nghiêm túc nói: “Cậu Bình, xin cậu nhận của hai chị em tôi một lạy”. Dứt lời, chị Thanh dập đầu một cái. Ngô Bình vội vã đỡ hai chị em họ dậy rồi nói: “Không cần phải vậy đâu, tôi tiện tay thôi”. Chị Thanh vẫn tỏ thái độ cung kính: “Cậu Bình, sau này cậu mà đến quán, nhất định tôi sẽ tiếp đón chu đáo”. Ngô Bình cười nói: “Được, thế thì sau này tôi sẽ thường xuyên tới”. Sau đó, anh nhìn người thiếu niên: “Cậu đừng gây phiền toái cho chị mình nữa, tôi chỉ giúp một lần này thôi, hiểu chưa?” Cậu thiếu niên gật đầu: “Anh Bình, em biết rồi ạ, từ nay trở đi nhất định em sẽ nghe lời chị”. Lúc cậu thiếu niên nói chuyện, Ngô Bình phát hiện trước ngực cậu ấy có đeo một viên ngọc như hình giọt nước to cỡ củ lạc, bên trong có một đường kim tuyến rất nhỏ như sợ tơ, nhìn qua như đá thạch anh tóc. Nhờ khả năng nhìn xuyên thấu mà Ngô Bình phát hiện đường kim tuyến đó có một sức mạnh đặc biệt, chứ không phải vật chất tự nhiên bình thường, anh không nhịn được hỏi” “Cậu lấy viên ngọc ấy ở đâu thế?” Cậu thiếu niên ngẩn ra, sau đó cầm viên ngọc lên nói: “Anh Bình, em được bạn gái tặng ạ”. Ngô Bình cười hỏi: “Bạn gái cậu ư?” Cậu thiếu niên ngại ngùng gãi đầu rồi nói: “Bọn em mới quen nhau mấy tháng, cô ấy tốt lắm, lại còn xinh nữa”. Ngô Bình bình thản hỏi: “Bạn gái cậu là người ở đâu? Nhà làm nghề gì?” Cậu thiếu niên đáp: “Cô ấy tên là Thu Nhi, bố mở cửa hàng thu mua phế liệu. Anh Bình, anh đừng coi thường công việc này, kiếm tiền ác phết đấy, bố của Thu Nhi đã có cả triệu rồi”.
Ngô Bình: “Thế à? Nói vậy thì bạn gái cậu là con nhà giàu rồi”.