Khương Đông Thăng nghiêm mặt nói: "Cậu Bình, nếu không có cậu thì tôi đã tự sát từ lâu rồi. Không dám giấu cậu, lúc đó tôi đã mua bảo hiểm, định sau khi chết sẽ để lại cho con gái tôi làm của hồi môn. May mà cậu đã cứu tôi, công ơn to lớn của cậu tôi không biết nên lấy gì báo đáp! 40% cổ phần này là một chút tâm ý của tôi, xin cậu Bình hãy nhận lấy!" Khương Đông Thăng không hề ngốc, ông ấy biết Ngô Bình có thế lực to lớn, thế nên ông ấy nhất định phải bám lấy chỗ dựa vững chắc này. Ông ấy nhận thấy, so với những gì Ngô Bình có thể cho ông ấy thì 40% cổ phần không đáng là gì! Ngô Bình hỏi: "Vậy ông định kinh doanh cái gì?" Khương Đông Thăng nói: "Tôi đã nghiên cứu rất nhiều, định đầu tư xe hơi sử dụng năng lượng mới. Trong 10 năm tới, trên thị trường sẽ có đến một nửa lượng xe là xe hơi năng lượng mới, ngành này có tiềm lực lớn". Ngô Bình trợn to mắt: "Ông định sản xuất xe sao? Ông có biết sản xuất xe cần bao nhiêu tiền không?" Khương Đông Thăng gật đầu: "Tôi biết, có thể sẽ tốn hàng chục tỷ, hàng trăm tỷ! Một trăm triệu tệ của tôi hoàn toàn chỉ như muối bỏ biển, không hề đủ dùng". Ngô Bình nói: "Thế nên ông tính sao?" Khương Đông Thăng nói: "Thế nên tôi sẽ dùng một trăm triệu tệ này để kiếm thêm thật nhiều tiền trước, khi nào tôi có đủ vốn thì tôi sẽ sản xuất xe hơi dùng năng lượng mới". Phải biết là ông ta có số phát tài, Ngô Bình hoàn toàn không tin lời ông ấy nói. Anh suy nghĩ một lúc rồi bảo: "Được, tôi nhận lấy 40% này". Anh liền ký hợp đồng ngay tại đó, trở thành một trong những cổ đông của "Công ty Đông Thăng" do Khương Đông Thăng thành lập. Mọi người uống rượu xong thì đã hơn mười giờ tối, Thường Minh lái xe đưa Ngô Bình về đường Lệ Thủy. Chu Thanh Nghiên quả nhiên vẫn chưa về, Ngô Bình tự pha cho mình một ấm trà rồi bật ti vi xem tin tức. Tính ra cũng rất trùng hợp, trên ti vi đang chiếu bộ phim truyền hình mà Lâm Băng Tiên đóng. Cô ấy đóng vai nữ chính của bộ phim này. Tuy đây là bộ phim có những tình tiết đã cũ mèm, nhưng không thể không nói tạo hình cổ trang của Lâm Băng Tiên rất đẹp, trở thành điểm nhấn của cả bộ phim. Xem một lúc thì chuông cửa vang lên, nghe vô cùng dồn dập. Anh vội mở cửa ra thì thấy Hạ Lam đứng ở cửa, nói với anh bằng giọng rất sốt ruột: "Ngô Bình, con trai tôi bị nghẹn cổ, xin anh mau đến xem cho nó với!" Lúc này cô ấy mắt ngấn lệ, vẻ mặt hoảng hốt, trông rất bất lực. Ngô Bình nhanh chóng chạy tới nhà cô ấy. Vì ở ngay bên cạnh nên đi vài bước là tới. Cửa chính đang mở, trong phòng khách, một đứa bé trai khoảng 3 tuổi đang nằm sõng soài trên mặt đất, hai mắt trợn tròn, sắc mặt trắng bệch. Tình hình này thì gọi xe cứu hộ chắc chắn không kịp, thảo nào Hạ Lam lại gọi anh. Thấy cậu bé như vậy, Hạ Lam che miệng khóc đau đớn, nước mắt rơi như mưa. Nếu con trai có mệnh hệ gì thì cô ấy không muốn sống nữa! "Đừng khóc!", Ngô Bình trầm trọng nói: "Đứa trẻ sẽ không sao đâu!" Anh đi tới giơ tay ấn lên ngực cậu bé, cậu bé liền phun ra một quả bóng nảy to bằng quả nho.
Cậu bé ngay lập tức được hít thở bình thường, sắc mặt cũng dần trở lại như cũ. Cậu bé chớp đôi mắt, nói: "Mẹ ơi".