Ngô Bình khẽ thở dài đáp: “Nhược Tuyết, không sao rồi”, sau đó nhẹ nhàng vỗ lưng cho cô. Chu Nhược Tuyết càng khóc dữ hơn nữa, càng nghĩ lại càng sợ hãi. Hôm nay nếu Ngô Bình không đến kịp thì không biết hậu quả sẽ thế nào! Nếu như vậy, cô không biết mình liệu còn có thể sống tiếp được nữa không. Ngô Bình hỏi: “Nhược Tuyết, sao cô lại đến đây?” Chu Nhược Tuyết lau nước mắt, kể lại cho Ngô Bình nghe đầu đuôi câu chuyện. Hoá ra, hôm qua cô ấy nhận được điện thoại của bà cô nói rằng bao nhiêu ngày cô không về nên cả nhà rất nhớ cô, mong cô về nhà một hôm. Bà cô còn nói sẽ đối xử với cô như con gái ruột. Chu Nhược Tuyết mặc dù từng bị tổn thương nhưng là người dễ mềm lòng. Cô nghĩ dù gì cũng là cô ruột mình, cho nên cuối cùng đã đồng ý. Hôm qua tan làm xong cô đi tới nhà bà cô, ăn cùng người nhà họ một bữa cơm. Nhưng cô không thể ngờ sau khi ăn cơm xong đột nhiên cảm thấy vô cùng buồn ngủ nên đã gục lên sô pha ngủ thiếp đi. Khi cô tỉnh lại thì đã ở trên xe của Phùng Kiến Dân. Thấy cô tỉnh lại, Phùng Kiến Dân hoảng hôt nói đưa cô đi gặp chồng tương lai, nói gì mà để gạo nấu thành cơm. Chu Nhược Tuyết kêu lớn lên thì Phùng Kiến Dân lại chuốc thuốc cho cô ngủ tiếp rồi đưa cô đến đây. Ngô Bình đen mặt, đôi vợ chồng Phùng Kiến Dân này đúng là vô nhân tính, bọn họ lại dám chuốc thuốc Chu Nhược Tuyết rồi đưa cô đến đây cho bố con ông chủ Hầu kia chà đạp! “Đáng chết!”, Ngô Bình giận dữ đi tới chỗ ông chủ Hầu kia rồi dùng bảy loại ám khí với ông ta, khiến ông ta đau đớn tột độ, sống không bằng chết. Ông chủ Hầu kêu rên thảm thiết rồi ngất đi. Sau đó Ngô Bình nhìn sang đứa con trai ngốc của ông ta. Thực ra cũng không phải là ngốc hẳn, chỉ là hậu di chứng của bệnh bại não. Tên ngốc cũng nhìn Ngô Bình rồi co rúm lại. Ngô Bình hừ một tiếng rồi mặc kệ anh ta. Anh kéo Chu Nhược Tuyết ra khỏi phòng rồi trầm giọng nói: “Nhược Tuyết, họ hàng của cô đang ở dưới, chúng ta đi nói chuyện cho rõ ràng”. Chu Nhược Tuyết gật đầu, giờ cô đã quá tuyệt vọng về người nhà bà cô nên không muốn liên quan gì đến đám người này nữa! Khi xuống dưới tầng, Phùng Kiến Dân thấy Ngô Bình kéo Chu Nhược Tuyết ra thì ngẩn ra một lát rồi lập tức quát lớn: “Này, làm cái gì vậy hả?”, sau đó hùng hổ đi tới trước mặt Ngô Bình với vẻ mặt giận dữ. “Bốp!” Ngô Bình tát cho ông ta một cái nổ đom đóm rồi lạnh lùng đáp: “Đối xử với cháu gái mình như vậy mà được coi là con người sao?” Phùng Kiến Dân ôm mặt, đứng sững ra một lát rồi mới gầm lên: “Mày dám đánh tao, mày…” “Bốp!” Lại một cú tát như trời giáng, Ngô Bình lạnh lùng nói: “Món nợ này tôi sẽ từ từ tính với ông! Từ giờ trở đi, nếu còn dám động tới Nhược Tuyết thì tôi sẽ khién ông phải ân hận vì đã sinh ra trên cõi đời này!” Nói rồi, anh gọi một cuộc điện thoại. Chưa đến mười phút sau, Hà Tất Sĩ đã đưa người tới. Ông ấy gật đầu rồi đi tới trước mặt Ngô Bình, hỏi: “Đội trưởng, ở đây có chuyện gì vậy?”