Anh thở dài một hơi: “Băng Vân, ông cô đánh giá tôi cao quá rồi, tôi không giỏi thế đâu”. Đường Băng Vân: “Ông tôi đánh giá sao không quan trọng, quan trọng là tôi thấy thế nào”. Ngô Bình hỏi: “Cô thấy thế nào?” Đường Băng Vân liếc anh: “Thấy thế này này”. Ngô Bình bật cười rồi hỏi: “Thôi về lại chuyện chính đi, Phong Tiên có thực lực thế nào?” “Tu vi của ông ta cao lắm, nghe đâu còn có Thiên nhãn nên nhìn được tương lai của mọi người”, Đường Băng Vân nói: “Chính vì thế nên ông ta xem bói mới chuẩn”. Ngô Bình cười lạnh: “Nhìn thấy tương lai ư? Đó là khả năng của Thiên Tiên, ông ta không làm được đâu. Phong Tiên này chắc chỉ như Nhiếp Sơn Hà thôi, chứ chưa tiên tri được đâu”. Trong phiến ngọc có truyền thừa về xem bói nên cách mà Ngô Bình nhận được giỏi hơn Phong Tiên ấy nhiều. Cảnh giới của xem bói được chia thành khuyên răn, tiên tri, thần đoạn và thay đổi mệnh số. Tiên tri là bắt đầu khó rồi, dù ở thời Tiên Quốc cũng ít người làm được. Tiên tri hay còn gọi là tiên đoán, thầy bói giỏi có thể tiên tri được số mệnh của một con người, thậm chí một câu nói của họ có thể quấy nhiễu cuộc đời của mỗi con người, khiến chuyện không có lại xảy ra. Theo Ngô Bình thấy, nếu ai đạt đến cảnh giới đó thì địa vị sẽ không kém Thánh nhân là bao, chắc chắn không thể bị Tiểu Võ Hoàng chèn ép. Đường Băng Vân nổi hứng hỏi: “Anh biết xem bói à?” Ngô Bình nói: “Đó không phải là xem nói, mà là reo quẻ, sau thời Chu mới có”. Đường Băng Vân chớp chớp mắt: “Anh reo cho tôi một quẻ được không?” Ngô Bình ngẫm nghĩ rồ lây năm đồng tiền phép ra: “Cô muốn xem gì?” Đường Băng Vân cười nói: “Hôn nhân”. Ngô Bình liếc mắt, nhưng vẫn làm theo. Anh reo năm đồng tiền phép lên bàn, sau đó lẩm bẩm thần chú, một hình vẽ hiện ra giữa không trung, nhưng chỉ được một lúc thì biến mất. Lần trước, anh đã gieo một quẻ cho nhà Lâm Băng Tiên. Khi ấy, tu vi của anh còn thấp nên hình vẽ rất mờ,hơn nữa còn không giữ nổi nửa giây, vậy mà giờ đã tiến bộ hơn nhiều rồi. Điều khiến anh thấy vui là sau khi hình vẽ thứ nhất biến mất, lại có hình thứ ha hiện lên, nhưng nó chỉ loé lên một cái rồi mất. Dù thế thì anh cũng đã nắm rõ rồi. Sau khi nhìn thấy hình thứ hai, Ngô Bình có vẻ kinh ngạc và rối bời, nhưng ngay sau đó đã bình thường trở lại, anh cười nói: “Băng Vân, quẻ này cho biết tối nay cô sẽ ngủ với tôi, sau đó làm vợ tôi”. Đường Băng Vân ngẩn người, sau đó vừa tức vừa xấu hổ rồi giơ tay đánh Ngô Bình: “Lưu manh!” Ngô Bình vội né đi, sau đó hai người đuổi bắt nhau trong phòng khách. Sau khi đuổi được hai vòng thì Đường Băng Vân chợt dừng lại, cô ấy chỉnh lại đầu tóc rồi nhìn ra ngoài nói: “Vào đi”. Một người đàn ông khoảng 30 tuổi đi vào, người anh ta toả ra sát khí rất mạnh và đáng sợ. Anh ta cao một mét chín, mặc âu phục màu đỏ, đi giày trắng, tóc nâu, mắt cũng nâu. Người đàn ông cúi xuống: “Lệnh chủ!” Đường Băng Vân gật đầu rồi giới thiệu với Ngô Bình: “Đây là Đường Trảm - một trong các vương bài sát thủ của Thiên Sát”.