Ngô Bình kinh ngạc: "Quyền lực lớn đến vậy sao?" Trương Thiên Hoành cười đáp: "Đương nhiên!" Sau đó, ông ấy nói tiếp: "Chuyện của Đường Lâu, tôi đã biết. Chỉ là thân phận của tôi có chút đặc biệt, không tiện tham dự. Ngày mai, Lăng Thiên chiến thần sẽ đại diện tôi tới tham gia buổi lễ cắt băng khánh thành". Ngô Bình: "Vô cùng cảm ơn thần tướng". Lúc này, Chu Đà nói: "Thần tướng, rượu và đồ ăn đã chuẩn bị xong rồi". Trương Thiên Hoành cười nói: "Ngô Bình, chúng ta cùng uống vài ly nhé?" Ngô Bình vội vã đáp: "Tôi không dám làm phiền thần tướng nữa, hôm khác tôi lại tới". Trương Thiên Hoành cũng không ép anh, đáp: "Được, cậu nhanh chóng đưa ra quyết định đi nhé". Sau khi từ biệt Trương Thiên Hoành, chiếc xe ban nãy đón Ngô Bình lại đưa anh về khách sạn Đường Hoàng. Đường Băng Vân chưa đi nghỉ mà vẫn đợi anh về. Thấy Ngô Bình quay lại, cô ấy vội hỏi: "Thế nào rồi, Trương thần tướng đã nói gì vậy?" Ngô Bình cười đáp: "Ông ấy hy vọng tôi có thể tham gia Bắc Đẩu Thần Vệ, nhưng tôi chưa đồng ý". Đường Băng Vân cau mày: "Giết tà ma là việc hết sức nguy hiểm, anh đừng nên đồng ý thì hơn". Ngô Bình gật đầu: "Nhiều hiểm nguy nhưng đãi ngộ rất cao". Nói rồi, đột nhiên anh nắm chặt lấy bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của Đường Băng Vân. Đường Băng Vân giật mình, ngước mắt lên nhìn anh, hỏi: "Làm gì đấy?" Ngô Bình khẽ mỉm cười, đáp: "Cô đẹp thật đấy, tôi chỉ muốn ngắm kỹ hơn một chút". Vẻ mặt hung dữ ban nãy của Đường Băng Vân chuyển sang vẻ dịu dàng. Hai người họ cứ nhìn nhau như vậy. Ngô Bình dịu dàng hỏi: "Băng Vân, cô có nguyện vọng gì muốn thực hiện không?" Đường Băng Vân vẻ mặt khó hiểu, hỏi: "Tôi cảm thấy hôm nay anh rất kỳ lạ. Không phải anh đang định tỏ tình với tôi đấy chứ?" Ngô Bình cười hi hi đáp: "Nghĩ vậy cũng được, dù gì tôi cũng mê mệt cô rồi". Đường Băng Vân hết chịu nổi nữa, rụt cổ lại đáp: "Nổi cả da gà!" Ngô Bình kéo cô ra ban công tầng ba hóng gió. Ở đó trồng không ít cây và hoa thơm. Giờ đã là cuối thu, bầu trời không mây, từ ban công nhìn ra xa có thể thấy cả bầu trời sao. Một tay Ngô Bình ôm lấy Đường Băng Vân. Ban đầu cô còn phản kháng nhưng về sau cũng tựa đầu mình vào vai anh, ánh mắt cũng dần trở nên dịu dàng. "Hôm nay anh cứ như bị thần kinh vậy", cô nói. Từ nhỏ đã quen súng ống gươm đao, đánh đánh giết giết, Đường Băng Vân đương nhiên không có năng khiếu nói những lời dịu dàng lãng mạn. Ngô Bình cười đáp: "Ngồi gần một kẻ thần kinh như vậy thì xem ra bệnh của em cũng không nhẹ đâu". Đường Băng Vân lườm anh: "Anh mới là đồ thần kinh đấy!" "Băng Vân, làm bạn gái anh nhé", Ngô Bình nói tiếp: "Như vậy anh sẽ không phải đóng giả làm chồng sắp cưới của em nữa, chúng ta sẽ làm thật luôn".