Diệp Huyền trước mặt Ngô Bình đảm bảo sẽ cho Lâm Băng Tiên một con đường sự nghiệp xán lạn. Vệ Thanh Ảnh cũng tới, Lâm Băng Tiên sẽ trở thành nghệ sĩ ký hợp đồng với cả hai công ty và hai bên sẽ hợp lực bồi dưỡng cô. Vệ Thanh Ảnh cảm thấy rất có lỗi về những chuyện vừa xảy ra nhưng đó không phải lỗi của ông ấy nên Ngô Bình cũng không để bụng. Trời đã về khuya, Lâm Băng Tiên rời khỏi đó cùng Vệ Thanh Ảnh. Ngô Bình và Diệp Huyền vẫn còn ở lại bàn bạc một số chuyện với nhau nhưng họ đã về phòng riêng tại Đường Lâu của Ngô Bình. Chuyện của Đường Lâu, Diệp Huyền cũng có nghe phong thanh. Có điều những cuộc đấu đá ở cấp này, anh ta không có tư cách can dự. "Tiền bối, khi nào tu vi của con mạnh hơn sẽ đi hành tẩu giang hồ, như vậy mới đã!" Ngô Bình nhìn anh ta, hỏi: "Những ngày gần đây có vận công không vậy?" Diệp Huyền lập tức đáp: "Tiền bối, đệ tử đâu chỉ vận công mà mỗi ngày khổ luyện ít nhất tám tiếng. Không tin thì tiền bối nhìn xem". Quả thực Diệp Huyền hiện tại ngày nào cũng tập Đoàn Thể Thuật mà Ngô Bình truyền dạy, con người sớm đã thay da đổi thịt. Ngô Bình cười đáp: "Cũng được đấy, thế sư huynh có dạy anh tuyệt kỹ gì không?" Diệp Huyền gãi đầu cười hi hi đáp: "Ông nội đệ tử nói mấy tuyệt kỹ của ông nội không có giá trị, phải để tiền bối dạy đệ tử cơ". Ngô Bình hừ một cái, đáp: "Sư huynh đúng là keo kẹt, đây là đang muốn khai thác hết tuyệt kỹ của tôi đây mà". Diệp Huyền cười đáp: "Ông nội đệ tử đúng là nhỏ mọn, đệ tử cũng không hy vọng học được gì từ ông ấy. Cho nên, đi theo tiền bối mới là tốt nhất". Ngô Bình đảo mắt, Diệp Huyền này đúng là lưỡi không xương. Ngô Bình suy nghĩ một lát rồi nói: "Đoàn Thể Thuật anh luyện được kha khá rồi, hiện giờ đã có khí cảm. Giờ tôi sẽ truyền cho anh một phương pháp hít thở!" Diệp Huyền giật mình, mặc dù anh ta tu luyện chẳng đến đâu nhưng cũng có hiểu biết nhất định, đủ để hiểu rõ phương pháp hít thở này quý giá thế nào. Anh ta nghiêm mặt lại đáp: "Tiền bối, ân tình của người đệ tử cả đời không trả hết được!" Ngô Bình cười lạnh: "Tôi mà trông chờ anh trả ơn thì đã phá sản từ lâu rồi. Bớt phí lời đi, nghe cho kỹ đây!" Diệp Huyền vội vã ngồi thẳng lưng, vểnh tai lên nghe. Ngô Bình truyền cho anh ta một bộ phương pháp hít thở rất tốt nhưng cũng cực kỳ khó luyện. Nếu không phải Diệp Huyền vốn có tư chất hơn người thì anh cũng không thể truyền thụ phương pháp này. Một người dạy tỷ mỉ, một người học chăm chỉ nên tới ba giờ sáng là Diệp Huyền đã nắm vững được phương pháp, hít thở đều đều. Sau khi trời sáng, Diệp Huyền choàng mở mắt, cảm thấy cơ thể vô cùng thoải mái. Anh ta vui mừng nói: "Tiền bối, phương pháp hít thở này kỳ diệu thật đấy! Không biết phương pháp này có tốt bằng phương pháp của ông nội đệ tử không?" Ngô Bình: "Có lẽ là cao cấp hơn đấy. Có điều tôi dạy anh nhưng anh không được kể với bất cứ ai khác". Diệp Huyền vội vã gật đầu: "Tiền bối cứ yên tâm, cả ông nội đệ tử cũng sẽ không tiết lộ".