Ngô Bình nói: "Cảm giác thế nào hả? Tôi chỉ dùng một ngón tay thôi đấy, nếu tôi mà mạnh tay hơn anh sẽ phải đau đớn gấp mười lần, thậm chí trăm lần". Nói xong anh liền đá một cú, Lưu Toàn Công liền không đau nữa, hắn nằm bẹp thở dốc. Ngô Bình nhìn hắn chằm chặp: "Trước 12 giờ trưa mỗi ngày, anh phải đến nhà tôi thăm hỏi, để tôi đá một cú, nếu không sau 12 giờ anh sẽ sống không bằng chết", nói xong anh liền điểm lên người hắn ba lần. Lưu Toàn Công vừa tức giận vừa tuyệt vọng, trên đời này tại sao lại có người như vậy chứ! Ngô Bình đang xử lý Lưu Toàn Công thì một chiếc xe đến từ huyện đi vào trong sân. Một người bước xuống, đó là một nhân vật lớn trong huyện, người này từng gặp Ngô Bình. Thấy Ngô Bình ở đây người đó sững sờ, vội nói: "Tổng đội trưởng Ngô, anh cũng ở đây sao?" Ngô Bình cười nói: "Đúng vậy, có chuyện gì sao?" Người này vội nói: "Không có gì, tôi chỉ đi ngang qua mà thôi. Tổng đội trưởng Ngô, nếu như không có chuyện gì thì tôi đi trước nhé?" Ngô Bình ừ một tiếng: "Đi đi, hỏi thăm huyện trưởng La giúp tôi". "Vâng vâng, nhất định tôi sẽ chuyển lời". Nói rồi người đó vội vào ngồi vào xe, đi thẳng. Lúc đi đầu người đó đầy mồ hôi, thầm nghĩ thật là nguy hiểm! Người này biết thế lực của Ngô Bình, ngay cả lãnh đạo huyện cũng vô cùng cung kính anh, thế nên tuyệt đối không thể khiến anh phật lòng. Còn Lưu Toàn Công thì cứ kệ sống chết ra sao thì ra! Lưu Toàn Công thấy chỗ dựa lớn nhất trong huyện bị Ngô Bình dọa chạy thì càng tuyệt vọng, hắn mềm giọng nói với Ngô Bình: "Cậu Ngô, rốt cuộc tôi đã làm gì không đúng ý cậu chứ?", hắn không tin Ngô Bình đến đây gây rắc rối chỉ vì 100 nghìn tệ. Ngô Bình bật cười: "Tôi sẽ nói rõ với anh nhé, phía trên có người thấy anh ngứa mắt. Với thế lực của người đó thì chỉ cần dùng một ngón tay là có thể nghiền nát anh. Thế nên anh không cần hỏi, hỏi cũng vô ích". Lưu Toàn Công sắp khóc đến nơi, hắn quỳ rạp xuống đất, cầu xin: "Cậu Ngô, cậu hãy chỉ cho cho tôi một con đường đi!" Ngô Bình lấy ra một điếu thuốc, Lưu Toàn Công vội châm lửa cho anh. Phả ra một hơi khói, Ngô Bình nói: "Mấy năm nay anh làm nhiều việc ác, còn gây ra án mạng, thế nên khó tránh tội chết". Lưu Toàn Công sợ tới nỗi mặt trắng bệch, phải chết sao? Ngô Bình lại đổi giọng: "Nhưng nếu anh làm việc cho tôi ngày nào thì tôi có thể để cho anh sống thêm ngày đó". Mắt Lưu Toàn Công sáng lên: "Tôi xin nguyện làm trâu làm ngựa cho cậu Ngô! Cậu Ngô bảo tôi làm gì tôi sẽ làm cái đó!" Ngô Bình gật đầu: "Rất tốt. Bán cát cho tôi chính là điều đầu tiên anh phải làm". Lưu Toàn Công rất xót của, nhưng hắn hiểu nếu không khuất phục thì hắn sẽ