Khi nhìn thấy Tần Khuynh Thành mặc áo tắm, khóc lóc cuộn tròn trên giường. Bọn họ kích động hơn. “Chị, chị khỏi rồi ư?” Một người cấp dưới cầm đầu trong đó hỏi với giọng khó tin. Nghe được giọng của cấp dưới, Tần Khuynh Thành lại khóc to hơn, giống như đứa trẻ bị bắt nạt, ngay lập tức nhào vào lòng một cấp dưới. “Chị, chị sao thế? Sao lại khóc?”, cấp dưới khó hiểu, bèn dò hỏi. Nhưng Tần Khuynh Thành chỉ khóc đứt ruột đứt gan, không trả lời câu hỏi của cấp dưới. Lúc này, Phùng Đình Đình cũng vội vàng đi đến. Cô ta hỏi Diệp Viễn: “Diệp tiên sinh, làm sao thế?” Diệp Viễn buồn rầu trả lời: “Một lời khó nói hết!” Câu trả lời của Diệp Viễn làm Phùng Đình Đình mờ mịt hơn. Nhưng ngay sau đó, thông minh như Phùng Đình Đình nghĩ ngay đến cái gì. Cô ta lập tức quay đầu nói với nhóm người đứng chen chúc ngoài cửa. “Được rồi, mấy người ra ngoài cả đi!” Cả đám không dám nhiều lời, vội vã đi ra khỏi phòng. Sau khi tất cả mọi người rời đi, Phùng Đình Đình mới nói với Diệp Viễn. “Diệp tiên sinh, có phải anh bị chị Khuynh Thành hiểu lầm kẻ háo sắc không?” Diệp Viễn lập tức gật đầu. “Các cô mau giúp tôi giải thích đi, tôi làm thế để cứu cô ấy thật mà!” Phùng Đình Đình mỉm cười, nói: “Anh yên tâm!” Nói xong, Phùng Đình Đình đi đến bên giường, bắt đầu an ủi Tần Khuynh Thành. Diệp Viễn thấy thế thì không dám ở lại nữa. Anh định đi ra luôn. Thế nhưng anh vừa mới đi ra cửa phòng ngủ thì thấy nhóm Tô Yên Nhiên cũng đi đến cửa phòng. Tô Yên Nhiên ở nhà ăn chờ Diệp Viễn rất lâu mà vẫn không thấy anh đến, cả nhóm cho rằng Diệp Viễn gặp phải rắc rối nào đó, bèn quyết định đi giúp. Diệp Viễn trông thấy bọn họ, trong lòng cảm thấy chột dạ, anh không dám cho Tô Yên Nhiên và mọi người biết chuyện này, bằng không anh sẽ bị mấy cô gái này điên cuồng “trả thù” mất. “Đồ dê xồm, anh đứng lại đó cho tôi!” Ngay khi Diệp Viễn đang định lao ra khỏi phòng. Đằng sau đột ngột vang lên tiếng quát cả Tần Khuynh Thành. Giọng Tần Khuynh Thành rất lớn, đương nhiên nhóm Tô Yên Nhiên đều nghe thấy. “Toi đời rồi!” Nghe được tiếng quát của Tần Khuynh Thành, Diệp Viễn cảm thấy tuyệt vọng. Còn nhóm Tô Yên Nhiên nghe thấy thế, tức khắc mấy ánh mắt nhìn thẳng về phía Diệp Viễn. Cho dù đối mặt với kẻ địch mạnh đến đấu, Diệp Viễn không hề sợ hãi. Nhưng khi đối diện với ánh mắt của những cô nàng này, Diệp Viễn lại cảm thấy hoảng sợ. “Dê xồm, đã dê tôi còn định chạy, hôm nay tôi phải giết chết đồ háo sắc nhà anh!” Sau lưng Diệp Viễn lại vang lên giọng nói chứa đầy sát ý của Tần Khuynh Thành. Thuộc hạ của Tần Khuynh Thành và Phùng Đình Đình cũng vội vàng theo ra ngoài, bắt đầu giải thích giúp cho Diệp Viễn. “Chị à! Diệp tiên sinh cứu chị thật mà...” “Chị Khuynh Thành, chị đừng kích động, Diệp tiên sinh làm thế để cứu chị...” Nhưng Tần Khuynh Thành không nghe lọt tai những lời giải thích của bọn họ, cô ta thuận tay cướp vũ khí trong tay một cấp dưới.