Diệp Viễn không nói gì, mọi người cũng không dám hỏi thêm. Bọn họ nhìn nhau, đều thấy được suy nghĩ tương tự từ trong đôi mắt của người kia. Điều này khiến bọn họ hiểu được, có vẻ như sau này sẽ có chuyện lớn xảy ra. Thế là cả đám không hề do dự, lập tức cất những thứ Diệp Viễn cho mình đi. Sau khi cất xong, Mông Hạo Thiên và những người khác nhao nhao chào từ biệt Diệp Viễn. “Diệp tiên sinh, chuyện ở thủ đô đã giải quyết xong xuôi, bọn tôi cũng nên cáo từ thôi!” Diệp Viễn gật đầu, nói: “Ừ, sau khi về phải chăm chỉ tu luyện!” “Diệp tiên sinh yên tâm, bọn tôi nhất định sẽ không phụ sự mong đợi của Diệp tiên sinh!” Sau khi Diệp Mông, Quỷ Yêu nương nương rời đi. Hiên Viên Hoành Thiên vô cùng tò mò, bèn hỏi Diệp Viễn. “Tiểu Viễn, vừa nãy cậu nói thế là có ý gì, có phải sau này sẽ xảy ra đại sự gì không?” “Đại khái là vậy, cụ thể là chuyện gì thì tôi cũng không rõ lắm, nói chung từ nay về sau, ông Hiên Viên, ông cũng bảo người nhà họ Hiên Viên bắt đầu tăng cường tu luyện, nâng cao thực lực, có năng lực tự bảo vệ!” “Được!”, Hiên Viên Hoành Thiên gật đầu trịnh trọng, sau đó tức tốc rời đi. Hiên Viên Hoành Thiên vừa đi không bao lâu, Kiếm Vô Nhai đã xuất hiện bên cạnh Diệp Viễn. “Đám chuột nhắt xung quanh đã bị tôi xử lý cả rồi!” “Hai người kia thì sao?”, Diệp Viễn hỏi. “Tôi đánh dấu trên người họ, sau đó thả họ đi!” Kiếm Vô Nhai trả lời. “Có lẽ không lâu sau là có thể tìm được người giật dây sau lưng bọn họ!” “Mặt khác, người phụ nữ họ Phùng thì sao? Hình như cô ta có quan hệ với hai người đó!” “Chờ giải quyết xong người đứng sau hai tên kia rồi xử lý cô ta!” “Được!”, Kiếm Vô Nhai đáp, ngay sau đó bóng dáng anh ta biến mất. Kiếm Vô Nhai đi rồi Diệp Viễn mới trở lại khách sạn. Vừa vào phòng, Tô Yên Nhiên lập tức lo lắng cầm tay Diệp Viễn, kiểm tra tình trạng của anh một cách cẩn thận. Khi thấy quần áo của Diệp Viễn thủng lỗ chỗ thì căng thẳng nói. “Anh bị thương à?” Thấy Tô Yên Nhiên lo lắng cho mình, Diệp Viễn bỗng giơ tay ôm ngực, giả vờ bị thương rất nghiêm trọng, ngã thẳng xuống giường. Làm cho Tô Yên Nhiên hoảng sợ la lên. “Á! Diệp Viễn anh làm sao thế, anh, anh không bị sao chứ? Anh đừng làm em sợ mà!” Tô Yên Nhiên vừa nói, vừa không kìm nén được lã chã chực khóc. Đột nhiên, Diệp Viễn mở bừng mắt, hai tay ôm cổ Tô Yên Nhiên, kéo cô vào lòng. “Chồng em vô địch thiên hạ, sao có thể bị làm sao được, tuy anh không sao nhưng em có sao rồi đấy!” Sau đó, Diệp Viễn không cho Tô Yên Nhiên có cơ hội nói chuyện, dứt khoát dùng miệng khóa môi Tô Yên Nhiên. Đêm khuya tĩnh lặng, sắc xuân dạt dào…
…