Không, hẳn là một con giao long màu đen! Lực hút cực mạnh kia xuất phát từ mồm máu khổng lồ của con giao long này! Đám người áo đen thậm chí còn chưa kịp làm ra bất cứ hành động gì, bọn họ đã bị hút vào trong mồm máu của giao long. Trong nháy mắt tất cả người áo đen biến mất, giao long màu đen to lớn cũng chợt biến mất. Nó một lần nữa biến thành con rắn, sau đó bò lên trên dọc theo cửa sổ nhà họ Tô. May mà lúc này đang là rạng sáng, người trong vùng này đã nghỉ ngơi, bằng không thì nhìn thấy cảnh tượng vừa kinh khủng vừa thần quái này, e rằng sẽ bị dọa thành bệnh thần kinh. Ông Tô, bà Tô và Tô Yên Nhiên đã xuyên thấu qua cửa sổ trông thấy cảnh tượng kinh khủng và thần quái vừa rồi. Lúc này lại thấy con rắn biến ra giao long kia bò vào cửa sổ nhà mình, khiến bà Tô cực kỳ sợ hãi. Tô Yên Nhiên và ông Tô ổn hơn bà Tô một chút, qua lời nói của Diệp Viễn, lúc ấy bọn họ đã biết con rắn này do Diệp Viễn lưu lại bảo vệ bọn họ. Ban đầu, bọn họ còn cảm thấy sao một con rắn có thể bảo vệ cho họ được. Nhưng vừa mới nhìn thấy rắn đen biến thành một con giao long, nuốt chửng đám người bên ngoài. Bọn họ mới hiểu ra, đã đánh giá thấp con rắn đen này. Đồng thời, họ cũng càng chấn động với năng lực mạnh mẽ của Diệp Viễn, thế mà có thể thu phục một con giao long cho mình dùng. Quay lại Diệp Viễn, lúc này anh đã lần theo được dấu vết của người sống anh cố ý để lại. Đi theo tới cửa của một căn biệt thự cực kỳ sang trọng ngoài ngoại ô. Lúc nhìn thấy căn biệt thự này, Diệp Viễn khẽ nhíu mày. Bởi vì anh đã từng đến căn biệt thự này, đây là phủ đệ của Hoàng Thế Long - một người bạn của bố anh. Ngày còn sống, bố anh thường xuyên mang theo anh tới đây chơi. Mà người anh đang theo dõi đã tiến vào bên trong biệt thự này. "Chẳng lẽ chú Hoàng có liên quan đến người nước Uy?" Ngay lúc Diệp Viễn đang ngây người. Xung quanh anh đột nhiên xuất hiện mấy người đàn ông vạm vỡ hung hãn, không nói không rằng đã hung hăng chộp về phía hai cánh tay anh. Diệp Viễn lập tức liền đá ra mấy chân, đạp bay mấy người đàn ông vạm vỡ hung hãn này. Nhưng chỉ chớp mắt tiếp theo, quanh anh lại có thêm mấy người mặc âu phục đen trông như vệ sĩ, cầm súng vây quanh anh, họng súng đen ngòm chỉ thẳng vào các chỗ hiểm trên người anh. Những người này thoạt nhìn giống vệ sĩ thông thường, toàn thân không để lộ ra chút hơi thở nào. Mặc dù những người này che giấu hơi thở rất tốt, nhưng vẫn không thoát khỏi cảm giác của Diệp Viễn. Dưới cảm giác của Diệp Viễn, những người này rõ ràng đều là kẻ mạnh cấp bậc Bán Vương. Đồng thời những người này có hơi thở giống y như đúc đám ninja chạy đến ám sát ông Tô hồi nãy. Điều này khiến Diệp Viễn hiểu, những người này hẳn là cũng là người nước Uy. Nhìn thấy nhiều cao thủ nước Uy có thực lực đạt đến cảnh giới Bán Vương như vậy, trong lòng Diệp Viễn vô cùng khiếp sợ. Cho tới nay, anh cho rằng nước Hoa Hạ có sự tồn tại của Lục Phiến Môn, không thể nào có nhiều võ giả của các quốc gia khác tồn tại ở đây như vậy. Nhưng hiện tại, nơi này thế mà xuất hiện nhiều cao thủ nước Uy có cảnh giới Bán Vương như vậy, khiến Diệp Viễn hiểu ra, nơi này tuyệt đối không đơn giản. Tiếng kẽo kẹt vang lên.
Đúng lúc này, cửa biệt thự mở.