Hiện tại, e rằng đến cả kẻ mạnh cấp Địa Vương đối đầu với sức mạnh của một kiếm này, cũng chỉ có nước chết thẳng cẳng. Càng không nói đến những võ giả cảnh giới Bán Vương, chưa đạt tới cảnh giới Địa Vương này. "Phụt phụt!" Không ngoài dự đoán, chỉ trong nháy mắt, một kiếm này của Diệp Viễn chém tan tấm chắn do võ giả cấp Bán Vương kia ngưng kết ra dễ như trở bàn tay. Luồng kiếm khí kia không chịu bất kỳ sự cản trở nào, dùng tốc độ nhanh như chớp quét ngang đám võ giả nước Uy cảnh giới Bán Vương. "Phụt phụt!" Theo từng tiếng phụt phụt vang lên, chỉ chớp mắt, kiếm khí kinh khủng kia đã chém ngang lưng toàn bộ đám võ giả nước Uy đứng hàng đầu. Đám võ giả nước Uy ở ngay phía sau thấy thế, những cặp mắt trợn trừng như muốn nứt ra, đồng loạt từ bỏ ngưng kết tấm chắn, dùng tốc độ nhanh nhất nhanh chóng quay lưng bỏ chạy. Nhưng bọn họ thật sự có thể chạy trốn sao? Đáp án là phủ định! Mặc dù tốc độ chạy trốn của bọn họ rất nhanh, nhưng tốc độ của kiếm khí này còn nhanh hơn. Chỉ giây lát, kiếm khí đã đuổi kịp những người kia. Không hề ngoài ý muốn, những người đó đều bị chém ngang lưng. Sau khi tất cả võ giả nước Uy đều bị một kiếm chém ngang lưng, thi thể của bọn họ bỗng nhiên dấy lên một ngọn lửa hừng hực cháy. Chốc lát sau, thi thể của đám võ giả nước Uy đã biến mất sạch sẽ. Một kiếm chém chết mấy kẻ mạnh cảnh giới Bán Vương. Khiến ánh mắt Tần Khuynh Thành nhìn về phía Diệp Viễn tràn ngập chấn động nồng đậm. Trước đó cô ta từng nghe đám Phùng Đình Đình, Cao Phi nói, Diệp Viễn là một cao thủ. Kỳ thực cô ta chẳng hề quan tâm, cảm thấy có thể do đám người Phùng Đình Đình là người bình thường, mà Diệp Viễn lại là võ giả, cho nên bọn họ mới cảm thấy Diệp Viễn rất lợi hại, từ đó khuếch đại Diệp Viễn. Dù sao thì trước đó cô ta cũng từng nhận một kích của Diệp Viễn, nhưng vẫn chưa khiến cô ta chết, nên cô ta lại càng cảm thấy thực lực của Diệp Viễn nhiều nhất mạnh hơn cô ta một cảnh giới mà thôi. Nhưng vừa rồi, nhìn thấy uy lực của một kiếm này của Diệp Viễn, cô ta liền biết, cô ta sai rồi. Sai rất thái quá. "Không!" Thấy cảnh tượng những kẻ mạnh cấp Bán Vương tiêu tốn vô số tài nguyên suốt trăm năm mới đào tạo ra chết sạch dưới một kiếm của Diệp Viễn trong giây lát, đến cả chút dấu vết cuối cùng cũng không lưu lại. Cậu Triệu thảm thiết kêu lên một tiếng. "Ầm!" Đúng lúc này, Diệp Viễn vỗ một chưởng vào vùng đan điền của cậu Triệu, hoàn toàn phế bỏ đan điền của anh ta, anh mới lạnh lùng lên tiếng. "Nói, rốt cuộc anh là người thuộc tổ chức hoặc thế lực nào của nước Uy, cộng thêm toàn bộ kế hoạch tại nước Hoa Hạ của các người, tôi có thể suy xét làm anh chết thoải mái chút". Cảm nhận được thân thể khôi phục khả năng cử động, nhưng trong đan điền lại không có một tia nội khí nào, cậu Triệu hoàn toàn tuyệt vọng. Miệng khẽ động, anh ta muốn cắn độc dược giấu ở trong hàm răng. "Hừ, muốn chết, chỉ sợ không dễ dàng như vậy!" Diệp Viễn vung tay lên, một luồng sức mạnh lập tức đánh vào miệng cậu Triệu. Răng trong miệng vỡ nát hết. Cậu Triệu không tự sát được, cả người nằm yên trên mặt đất, trực tiếp nhắm mắt lại. Dáng vẻ muốn chém giết muốn róc thịt hay làm gì cũng được.
Thấy thế, Diệp Viễn cười lạnh.