Từ Phượng Dương là một người thông minh, anh ta vừa xem đã hiểu được toàn bộ sự việc. Rất rõ ràng chính là người của phe Tiểu Nguyệt này đến tìm Cao Phi gây sự, nhưng kết quả lại bị người của phe Cao Phi này đánh bị thương. Nếu như Vương Hạo Vũ thực sự là người của nhà họ Vương, mà đám người Cao Phi lại còn dám động đến Vương Hạo Vũ, điều đó có nghĩa thân phận của đám người Cao Phi nhất định không đơn giản. Vì vậy, anh ta cũng cần phải làm rõ xem rốt cuộc đám người Cao Phi đám này là thần thánh phương nào.. Dì của Cao Phi vừa định trả lời câu hỏi của Từ Phượng Dương. Mẹ của Tiểu Nguyệt cũng mở miệng hét lên. "Họ Từ kia, cậu còn đặc biệt hạch hỏi nhiều làm gì? Mau chóng giết hết đám khốn nạn này đi, nếu không nhà họ Liễu của chúng ta cũng sẽ không bỏ qua cho cậu đâu!" "Nhà họ Liễu của các người? Bà là người của nhà họ Liễu sao?" Từ Phượng Dương lại giật mình. Anh ta còn tưởng rằng Vương Hạo Vũ là người nhà họ Vương cũng đã đủ khiến anh ta đau đầu rồi, không nghĩ tới người đàn bà này lại là người nhà họ Liễu. Mẹ của Tiểu Nguyệt nhất thời cực kỳ khó chịu mà hét lớn. "Bà đây là họ hàng xa của nhà họ Liễu, lần này tới thủ đô là để trở về với nhà họ Liễu!" Nghe vậy, Từ Phượng Dương lại nhíu mày thật sâu. Anh ta cảm thấy chuyện này có chút khó giải quyết. Bây giờ Vương Hạo Vũ và Liễu Cầm đều nói bọn họ đến từ nhà họ Vương và nhà họ Liễu, nhưng đám người Cao Phi lại dám ra tay đả thương những người này. Nghĩ đến danh tính của đám người Cao Phi nhất định cũng không đơn giản. Nếu anh ta không xử lý tốt thì hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng. Ngay lúc Từ Phượng Dương đang cảm thấy khó xử thì ông lão phía sau thì thầm vào tai anh ta: "Cậu chủ, lời hai người này nói có vẻ là thật, Ở thủ đô chắc hẳn không ai dám giả mạo là người của nhà họ Liễu và nhà họ Vương!" "Nhưng mà tốt nhất cũng nên làm rõ danh tính của những người kia!" Sau khi Từ Phượng Dương khẽ gật đầu, anh ta lại nhìn về phía đám người Cao Phi và nói "Còn các người đến từ nhà nào?" Dì của Cao Phi vừa định mở miệng. Nhưng Cao Phi đã giành nói trước: "Tôi đây không phải người của gia tộc nào, tôi chỉ là người đến từ một gia đình bình thường ở thủ đô!" "Tôi ngược lại muốn xem anh sẽ xử lý chuyện này thế nào!" Sở dĩ Cao Phi nói như vậy hoàn toàn là vì Diệp Viễn đã bảo anh ta nói thế. Sở dĩ Diệp Viễn muốn Cao Phi nói như thế. Là bởi vì chuyện xảy ra ngày hôm nay làm anh rất tức giận, mình mới nâng đỡ nhà họ Vương và nhà họ Liễu có được địa vị cao hơn, không ngờ hai nhà này lại lòi ra những kẻ ỷ thế hiếp người. Anh muốn mượn cơ hội này để dạy cho tất cả mọi người một bài học. Đồng thời cũng nhân cơ hội thiết lập một quy củ. Những lời Cao Phi nói khiến cho Từ Phượng Dương lại cau mày. Anh ta không dám tùy tiện đưa ra quyết định. Thế là anh ta gọi một nhân viên phục vụ đến, ghé tai dặn dò vài câu, sau đó nhân viên phục vụ vội vàng bỏ đi. Mẹ của Tiểu Nguyệt thấy thế thì lại nổi giận và gào lên. “Họ Từ, cậu còn đứng ngây ra đó làm gì, không nghe thấy mấy tên rác rưởi đó nói gì à, bọn chúng là đám kiến hôi ở thủ đô này đấy”. Nhưng Từ Phượng Dương vẫn không hành gì cả, anh ta tiếp tục quan sát mấy người Cao Phi một cách cẩn thận.
Mà những người đó ngồi bất động trên ghế, vẻ mặt hết sức lãnh đạm.