"Đề nghị của tôi rất đơn giản, đó chính là, sau này mong các vị quản lý chặt chẽ cấp dưới, hoặc là những kẻ tự xưng là bạn bè, họ hàng xa của các vị, đừng để bọn họ ỷ thế hiếp người, động một chút là muốn mạng người khác, nhất là những người bình thường!" "Đương nhiên, các vị cũng có thể coi lời đề nghị của tôi là gió thoảng qua tai, không nghe cũng được, các vị muốn làm gì thì cứ làm như cũ, nhưng nếu chuyện hôm nay còn bị tôi gặp phải lần nữa, chắc chắn tôi sẽ quản lý việc này!" "Đúng rồi, đến lúc đó, nếu đụng trúng lợi ích của vị nào, vậy thì thật xin lỗi!" Lời này của Diệp Viễn rất bình tĩnh, nhưng mọi người ở đây vẫn cảm nhận được sát ý nồng nặc trong lời của anh. Câu này khiến cho đám người bị dọa sợ đến mức vội vàng nói: "Chúng tôi tất nhiên sẽ làm theo đề nghị của Diệp tiên sinh!" "Vậy tôi thay mặt tất cả người bình thường ở thủ đô cảm ơn các vị!" Diệp Viễn đứng dậy, cúi đầu chào với tất cả mọi người. Động tác này làm cho mọi người sợ hãi, liên tục nói không dám. "Tốt, cảm ơn các vị có thể tới đây hôm nay, nghe lời đề nghị bất thường của tôi, không còn chuyện gì nữa, tất cả mọi người trở về đi!" "Ngoài ra, làm phiền các vị nói lời đề nghị của tôi hôm này cho càng nhiều người biết hơn nữa!" Cả đám vội vàng gật đầu nói được, sau đó lần lượt ôm quyền chào tạm biệt Diệp Viễn. Nhìn mọi người rời đi, trong lòng Diệp Viễn vẫn biết, mặc dù anh cho bọn họ biết suy nghĩ của mình… Nhưng có bao nhiêu người thực sự làm được như thế đây. Thật ra, suy nghĩ và hành động này của Diệp Viễn có hơi ngây thơ, cũng có hơi buồn cười. Bởi vì thế giới vốn không công bằng, thế giới này là một thế giới mạnh được yếu thua. Chính là thế giới mà nắm đấm của người nào mạnh, người đó là chủ. Loại chuyện cậy thế hiếp người này, ở các nơi trên nước Hoa Hạ, mỗi giờ mỗi phút đều đang xảy ra. Nhưng Diệp Viễn vẫn nói ra suy nghĩ có chút ngây thơ, buồn cười này của mình. Hoàn toàn là vì trước đây Diệp Viễn đã gặp phải chuyện này vô số lần. Hiện tại anh đã có năng lực, tất nhiên muốn làm giảm bớt tình trạng này. Cho dù chỉ là một lần, có thể giúp được một người cũng tốt rồi. Dù sao anh cũng đã từng trải nghiệm qua, khi bị người khác sỉ nhục, bức bách sẽ cảm thấy bất lực thế nào, tủi nhục thế nào, đau khổ thế nào. Đương nhiên, còn có một nguyên nhân chủ yếu nữa, thật ra anh cũng muốn mượn cơ hội này để chèn ép các thế lực ở thủ đô một chút. Cho các thế lực ở thủ đô một lời cảnh cáo. Nếu không, cứ mặc cho những thế lực của các gia tộc này điên cuồng phát triển tiếp… Trong tương lai những gia tộc này không chừng sẽ trở thành một nhà họ Tiêu khác, trở thành tứ đại gia tộc quyền khuynh thiên hạ tiếp theo. Rất nhanh sau đó, đám người đã vội vàng rời đi hết, chỉ còn Liễu Huân và ông nội, Vương Tiên Tri và Vương Văn Văn ở lại. Lúc này, Diệp Viễn mới quay sang nói với Vương Tiên Tri: "Được rồi, ông cũng đứng lên đi, chuyện ở đây ông tự mình xử lí!" Vương Tiên Tri như được đại xá, vội vàng cảm ơn Diệp Viễn. Sau đó, Diệp Viễn nhìn Liễu Huân và ông nội Liễu Huân nói: "Nếu những người kia không phải người của các ông, nhưng chắc hẳn cũng phải có quan hệ không ít thì nhiều với nhà họ Liễu, tôi nghĩ các ông cũng biết nên làm gì rồi chứ!" Ông nội Liễu Huân vội vàng gật đầu nói: "Yên tâm đi, Diệp tiên sinh, tôi chắc chắn sẽ điều tra rõ ràng tất cả!" Khi ông nội Liễu Huân thốt ra những lời này, Nguyệt Kỳ Nhân hoàn toàn tuyệt vọng. Với năng lực của nhà họ Liễu, chắc chắn sẽ tra ra được những chuyện bọn họ làm trong mấy năm nay.
Nghĩ đến mấy năm nay các cô ả trèo lên được đám con nhà giàu, ỷ vào quyền thế của đám con nhà giàu đó, không biết đã ức hiếp bao nhiêu người, còn có không biết bao nhiêu người vì thế mà mất mạng.