Tuy bây giờ đã là cuối thu nhưng những đóa hoa tươi đó vẫn không hề có dấu hiệu tàn phai. Hơn nữa Diệp Viễn còn nhìn thấy vô số loài hoa không thể nở được vào mùa cuối thu. Rất nhanh, Diệp Viễn lại kinh ngạc phát hiện, linh khí ở đây cũng dồi dào hơn rất nhiều so với bên ngoài. Hít nhẹ một hơi, mùi hương hoa nồng nàn xộc vào mũi khiến người ta vui vẻ thoải mái. "Không ngờ ở nơi xa xôi thế này lại có một nơi giống như Thế Ngoại Đào Nguyên". Thấy nhóm du khách nối liền không dứt xung quanh kinh ngạc thán phục, Diệp Viễn cũng không khỏi cảm thán. Khi tới nơi, Diệp Viễn không biết cha mẹ mình rốt cuộc đang ở đâu nên anh quyết định đi hỏi thăm tin tức về cha mẹ trước. Mà nơi hỏi thăm tốt nhất chính là quán cơm. Rất nhanh, Diệp Viễn đã đi theo nhóm du khách du lịch tới một quán cơm lớn nhất. Vừa tới cửa quán, Diệp Viễn đã phát hiện quán cơm này lại nằm ở vị trí có phong thủy tốt nhất Lý gia thôn. Sau đó, Diệp Viễn quay đầu nhìn xung quanh, lại kinh ngạc phát hiện, mỗi một kiến trúc trong biển hoa này đều nằm ở vị trí phong thủy cực tốt. Rất nhanh, Diệp Viễn lại kinh ngạc phát hiện, giữa những kiến trúc đó đều phối hợp chặt chẽ với nhau và tạo thành trận Tụ Linh. Tụ tập linh khí trong phạm vi một trăm cây lại đây. "Có linh khí mạnh mẽ như vậy thảo nào những đóa hoa đó có thể nở mãi không tàn, xem ra người bố trí nơi này nhất định phải là cao thủ!", Diệp Viễn lẩm bẩm. Amh bất giác cảm thấy người sắp xếp nơi này có thể là mẹ anh. Trước đây anh luôn nghĩ rằng mẹ anh chỉ là một người bình thường, nhưng theo lời lão tiền bối nói trước đó, anh lại biết rằng mẹ mình chắc chắn không phải người bình thường. Mà tối hôm qua, theo lời những người ở Thế Ngoại Đào Nguyên, mẹ anh vậy mà lại là Thánh nữ phủ động Bích Thủy của Bồng Lai Tiên Đảo. Bởi vậy, mẹ anh có thể lợi dụng những kiến trúc bình thường để bố trí trận Tụ Linh cũng chẳng có gì lạ. Trong khoảnh khắc Diệp Viễn đứng ngẩn ra, một cô bé vô cùng đáng yêu, khuôn mặt tròn vo như búp bê sứ nhẹ nhàng kéo góc áo anh, giọng nói trong trẻo. "Chú ơi, cho hỏi chú tới dùng cơm sao?" "Niếp Niếp, con nhóc chết tiệt, chị nói với em bao nhiêu lần rồi, phải gọi là anh, không được gọi người ta là chú, sao em mãi chẳng nhớ thế!" Lúc này, một cô gái khác khoảng chừng mười bảy mười tám tuổi, dáng vẻ ngây thơ trông như một nữ sinh cấp ba đi tới. Nhẹ nhàng nhéo khuôn mặt hồng hào của cô bé tên Niếp Niếp kia. Niếp Niếp lập tức phản ứng lại, xin lỗi Diệp Viễn. "A, thật sự xin lỗi, anh trai, anh tới đây dùng cơm sao?" Thấy một cô bé đáng yêu như vậy, Diệp Viễn cũng lập tức ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng nhéo khuôn mặt hồng hào của cô bé. "Không sao, gọi chú cũng được!" Nhưng Niếp Niếp lại lắc đầu nguây nguẩy, liên tục nói: "Không được, chị bảo rồi, nam thì gọi là anh, nữ thì gọi là chị!" "Thế chị không nói với em sao, người trẻ tuổi gọi là anh, thế còn người già thì sao, chẳng lẽ em cũng gọi người ta anh sao?", Diệp Viễn cười hỏi lại. Niếp Niếp sửng sốt một hồi, sau đó nói với Diệp Viễn: "Ách... Chuyện này, chuyện này chị nói với em rồi, nhưng mà em quên mất!" Nói xong còn lén liếc nhìn chị gái ở bên cạnh như sợ bị chị nghe được vậy. Nhưng cô bé vừa nói xong, chị cô bé lại nhéo khuôn mặt tròn vo của cô bé. "Được lắm con nhóc này, chị đã dạy em nhiều lần thế rồi mà em vẫn không nhớ được!" Sau đó, chị cô bé lại đưa tay nhéo cái má tròn vo của cô bé. Thấy cảnh này, Diệp Viễn không khỏi nghĩ, khuôn mặt tròn vo này của cô bé có khi nào là do chị cô bé nặn ra không. "Ai nha, chị ơi, em sai rồi, em sai rồi, lần sau nhất định sẽ nhớ kỹ lời chị nói!" Chị của Niếp Niếp lập tức giả bộ hung dữ, nói: "Hừ, nếu còn có lần sau nữa, chị sẽ bảo mẹ đưa em ra sau núi!" Lời này lập tức khiến vẻ mặt Niếp Niếp thay đổi. "A, chị ơi, không cần đâu, cô chú sau núi xấu xa lắm, lúc nào cũng ghim kim lên người ta, đau lắm!" Mà lời này khiến Diệp Viễn dao động. Nhìn sơ qua Niếp Niếp, anh kinh hãi phát hiện, trong cơ thể Niếp Niếp vậy mà lại tràn ngập linh khí. Hơn nữa, toàn bộ cơ quan trong cơ thể của Niếp Niếp đều được tạo thành bởi linh dịch hóa lỏng. Chuyện này thật sự không thể tin được. "Hừ, sợ thì sau này em phải động não một chút, nếu không chị sẽ bảo mẹ đưa em ra sau núi, bảo cô chú ở đó dùng kim đâm em!", chị của Niếp Niếp lại tiếp tục hung dữ nói. Tuy cô ấy nói ra lời tàn nhẫn như vậy nhưng trong mắt vẫn hiện ra một nỗi buồn sâu sắc.