Chờ đến khi Thôi Nhai Tử hoàn toàn say khướt ngã xuống đất. Diệp Viễn liền bảo bố mẹ Niếp Niếp sắp xếp cho Thôi Nhai Tử ở lại nhà Niếp Niếp. Sau đó anh đi đến phía sau núi Lý gia thôn. Trước đó lúc uống rượu, Diệp Viễn cũng nghe bố mẹ Niếp Niếp nói về chuyện của đôi vợ chồng thần tiên trong đạo quán ở phía sau núi. Nghe thấy chuyện liên quan tới đôi vợ chồng kia, Diệp Viễn càng cảm thấy đôi vợ chồng kia rất có thể chính là bố mẹ của anh. Ngọn núi đằng sau cũng không cách Lý gia thôn xa lắm, chỉ khoảng ba cây số. Ngọn núi này cũng không cao, độ cao so với mặt biển ước chỉ có khoảng một ngàn mét, cả ngọn núi đều bị các loại hoa cỏ không biết tên bao bọc. Trước đó Diệp Viễn nghe bố mẹ Niếp Niếp nói bởi vì đây là ngọn núi lớn nhất toàn bộ Lý gia thôn. Bởi vì hình dạng của nó giống như một con rồng đang nằm, bởi vậy cũng được gọi là núi Ngọa Long. Sau khi đi dọc theo một con đường uốn lượn quanh co, rất nhanh Diệp Viễn đã leo lên đỉnh núi Ngọa Long. Trên một vùng đất trống bằng phẳng cũng không tính là lớn trên đỉnh núi có một đạo quan màu sắc cổ kính đứng lặng. Ở đằng sau đạo quán là một vực sâu căn bản là không nhìn thấy đáy. Đi tới cổng đạo quán này, tâm trạng Diệp Viễn không khỏi kích động. Từ khi chia xa với bố mẹ năm đó, đã nhiều năm rồi anh chưa được gặp lại bộ mẹ, cũng không biết bây giờ bọn họ có thay đổi gì không. Còn có thể nhận ra đứa con trai này hay không. Diệp Viễn mang theo tâm tình có chút kích động, nhẹ nhàng gõ cánh cửa lớn đang đóng chặt của đạo quán này. Chỉ là anh chờ rất lâu cũng không thấy có người mở cửa, điều này khiến Diệp Viễn hơi nhíu mày. Anh cẩn thận cảm giác, liền phát hiện cũng không có người ở bên trong đạo quán này. Ngay sau đó, Diệp Viễn liền trực tiếp đẩy cánh cửa lớn ra. Điều khiến Diệp Viễn cảm thấy vô cùng thất vọng chính là bên trong đạo quán này cũng không có bất kỳ người nào tồn tại. Nhìn tro bụi tích dày trên mặt bàn cùng với mạng nhện dày đặc trên tường thì có vẻ đã rất nhiều năm không có người ở nơi này. Ở phòng trước không có người, Diệp Viễn vội vàng tiến ra sau, điều khiến anh phải thất vọng lần nữa là ở đằng sau cũng không có bất kỳ bóng người nào tồn tại. Tất cả đồ dùng trong nhà đều không được sửa chữa lâu năm, đã sớm mục nát, đồng thời trong toàn bộ phòng phía sau đều chất đầy mạng nhện. Rất rõ ràng, nơi này đã bị bỏ hoang rất nhiều năm. "Tại sao có thể như vậy?" Sau khi thấy cảnh tượng ở đây, Diệp Viễn nhíu mày thật chặt. Trước đó anh nghe người của Thế Ngoại Đào Nguyên nói bố mẹ của anh rất có thể đang ở Lý gia thôn này. Mà trước đó bố mẹ Niếp Niếp cũng đã nói, toàn bộ Lý gia thôn này đều không có người ngoài đến, chỉ có đạo quán này mấy năm trước có một đôi vợ chồng trung niên từng tới. Bọn họ vẫn luôn sinh sống ở chỗ này, mấy năm nay còn có quan hệ với người trong thôn, cứ cách mấy tuần, người trong thôn sẽ đưa đồ dùng hàng ngày đến cho đôi vợ chồng trung niên kia. Bởi vậy, lúc này Diệp Viễn mới đoán rằng chắc hẳn người ở đó chính là bố mẹ anh. Nhưng bây giờ nhìn thấy tình trạng trong đạo quán này, rõ ràng là không có người nào từng sống trong đây cả. "Chẳng lẽ là bố mẹ Niếp Niếp lừa mình?" Rất nhanh, Diệp Viễn liền nghĩ đến một khả năng. "Cũng không có khả năng!" Nhưng rất nhanh anh đã bác bỏ ý nghĩ này.