Lúc ấy anh cũng nghe mẹ Niếp Niếp nói qua, năm đó Niếp Niếp ra đời đã xuất hiện sấm chớp mưa bão vô cùng kinh khủng. Nhưng ngày hôm sau, Niếp Niếp vẫn sống rất tốt, cũng không bị sấm chớp mưa bão kinh khủng kia phá hủy. Bây giờ nghĩ lại, hiển nhiên là đại trận Già Thiên này đã trợ giúp Niếp Niếp chống cự lại sấm chớp mưa bão đó. "Thế nhưng làm sao người bày trận có thể đánh giá ra Niếp Niếp chính là linh thể Thiên Địa, đồng thời bố trí đại trận như vậy ở chỗ này trước một bước chứ?" "Còn nữa, chẳng lẽ người bố trí đại trận này chính là đôi vợ chồng trong đạo quán ở núi Ngọa Long kia?" Rất nhanh, Diệp Viễn lại nghĩ tới rất nhiều vấn đề. "Mà rốt cuộc đôi vợ chồng này có phải bố mẹ mình không?" Sau khi suy nghĩ một lát, Diệp Viễn cũng không nghĩ ra được gì, dứt khoát không thèm nghĩ nữa. Bây giờ điều quan trọng nhất vẫn là tìm hiểu rõ ràng, bên trong đạo quán này căn bản không có người, vì sao cả nhà Niếp Niếp đều nói nơi này có người. Sau khi rơi từ trên trời xuống, Diệp Viễn lại đi dạo bốn phía xung quanh đạo quán một vòng, rồi nhanh chóng rời khỏi núi Ngọa Long. Sau khi rời khỏi núi Ngọa Long, Diệp Viễn cũng không trở về nhà Niếp Niếp, mà đi đến một cái thôn khác cách Lý gia thôn hai mươi cây số. Thôn này tên là Trương gia thôn, mà tất cả mọi thứ trong Trương gia thôn đều giống Lý gia thôn như đúc. Sau khi đi dạo một vòng trong thôn, Diệp Viễn liền đi đến ngọn núi cao cách Trương gia thôn ba cây số. Mà ngọn núi này cũng gần như không có gì khác biệt so với núi Ngọa Long, trên đỉnh núi cũng có một đạo quán cổ xưa đứng lặng lẽ. Mà tình trạng bên trong đạo quán này cũng giống đạo quán trên núi Ngọa Long như đúc, vô cùng hoang tàn đổ nát, cứ như đã rất nhiều năm không có người ở vậy. Sau khi không phát hiện ra bất cứ thứ gì ở nơi này, Diệp Viễn liền rời đi, đến một cái thôn khác. Mà thôn này cũng được bố trí giống Lý gia thôn và Trương gia thôn như đúc. Trên ngọn núi phía sau thôn cũng có một đạo quán giống như trên núi Trương gia thôn Lý gia thôn, cũng không có người ở. Sau khi rời khỏi cái thôn này, Diệp Viễn lại liên tiếp đến hai thôn còn lại. Không có bất kỳ điều gì bất ngờ, tất cả mọi thứ ở hai thôn này vẫn giống ba thôn trước như đúc. Sau khi không phát hiện ra được bất cứ tin tức gì có ích ở trong năm ngôi làng, Diệp Viễn cũng không còn tiếp tục đi nữa. Lúc trở lại trong nhà Niếp Niếp, sắc trời đã sáng rồi. Vừa tới cổng nhà Niếp Niếp, anh liền nhìn thấy Thôi Nhai Tử đang khó chịu đứng ở cổng. Mà Niếp Niếp và Tuyết đang đứng sau lưng Thôi Nhai Tử, trên mặt toàn là ý cười. Niếp Niếp còn thè lưỡi ra với Diệp Viễn. "Lão già, ông làm sao thế?", Diệp Viễn lập tức giả bộ như có chút hiếu kỳ mà hỏi thăm. Diệp Viễn không hỏi còn tốt, anh vừa hỏi, sắc mặt Thôi Nhai Tử càng đen hơn. "Cậu đã làm gì?" "Làm gì? Tôi có làm gì đâu?", Diệp Viễn liền giả vờ không biết cái gì cả, nói. Đương nhiên anh biết rõ vì sao lúc này Thôi Nhai Tử lại tức giận như vậy, hiển nhiên là Niếp Niếp và Tuyết đã nói chuyện đêm qua Thôi Nhai Tử uống say sau đó đồng ý với anh cho Thôi Nhai Tử biết. "Cậu đúng là hồ ly, thế mà lại nhân lúc lão già tôi uống say lừa tôi, cậu có tin bây giờ tôi sẽ giết chết cậu hay không!" Nói xong, khí thế trên người Thôi Nhai Tử đột nhiên tăng vọt, dáng vẻ như muốn liều mạng với Diệp Viễn. Chỉ là Thôi Nhai Tử vừa mới có hành động, Niếp Niếp liền đột nhiên tiến lên, cực kỳ không vui nhìn Thôi Nhai Tử nói.