Thần Y tu tiên

chương 270 “tên khốn nạn, chán sống rồi đúng không!”

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Bấy giờ, Diệp Viễn lại mở miệng bổ sung thêm: “À, phải rồi, không phải là cứu sống hẳn, mà chỉ cứu tỉnh thôi. Muốn chữa khỏi hoàn toàn thì phải thu thêm phí!”

Lần này, cả Lâm Vĩ Phong cũng nhíu mày lại.

“Mấy người tranh thủ quyết định đi nhé, tình hình bệnh ông cụ cực kỳ nghiêm trọng, nếu bỏ lỡ thời cơ tốt nhất để chữa trị thì thần tiên cũng khó cứu!”

Diệp Viễn vừa mới dứt lời, ông cụ Lâm trên giường bệnh bỗng nhiên run lên dữ dội.

Dường như không thể chịu được bao lâu nữa.

Lần này thì người nhà họ Lâm đã thật sự hoảng hốt.

“Cậu này, chúng tôi chữa”.

Lâm Vĩ Phong vội vàng mở miệng nói.

Ông ta biết rất rõ, Diệp Viễn đã ra cái giá cao như thế thì ắt hẳn cũng có chút thủ đoạn.

Tất nhiên, ông ta cũng đã tính toán hết sức cẩn thận, nếu Diệp Viễn có thể chữa được cho ông cụ thì không sao.

Nhưng không chữa được, thì tốt nhất nên chuẩn bị tinh thần đối mặt với lửa giận của nhà họ Lâm.

Lúc này, Diệp Viễn mới chậm rãi bước tới giường, một chưởng đánh thật mạnh vào tim ông cụ Lâm.

Hành động bất ngờ của Diệp Viễn khiến người nhà họ Lâm lập tức giật mình.

Ông cụ Lâm đã cao tuổi rồi, mọi người thật sự lo lắng một chưởng của Diệp Viễn sẽ khiến ông cụ ngạt thở chết.

Thanh niên tên Phi kia lại gào thét thành tiếng.

“Tên vô liêm sỉ này, làm cái quái gì thế hả?”

Nhưng Diệp Viễn lại không thèm để ý tới, một chưởng vẫn đánh vào tim ông cụ Lâm.

“Tên khốn nạn, chán sống rồi đúng không!”

Thanh niên tên Phi tức giận muốn chạy tới giải quyết Diệp Viễn.

Tuy thanh niên đó khà là ngang ngược, không coi ai ra gì, nhưng tình cảm với ông nội lại sâu đậm lắm.

Bấy giờ thanh niên đó thấy Diệp Viễn không phải đang cứu ông nội mình, mà là đang trả thù.

Nhưng khi thanh niên đó đang định vọt lên, thì ánh mắt lạnh như băng của Diệp Viễn đã nhìn sang.

Trong phút chốc, thanh niên Phi chỉ cảm thấy cả người mình như chìm vào hầm băng âm mấy chục độ, cơ thể không nhúc nhích được nữa. “Nếu cậu không muốn ông nội mình chết, không muốn bản thân cũng mất mạng thì tốt nhất nên ngậm cái miệng vào cút đi!” Diệp Viễn lạnh lùng hừ một tiếng, sau đó lại đánh mạnh vào ngực ông cụ Lâm. Người nhà họ Lâm trông thấy cách Diệp Viễn cứu người thì cũng thấy khó hiểu, có người đang chuẩn bị lên tiếng. Nhưng sau cú đánh của Diệp Viễn, bọn họ đều ngây người.

Bởi vì họ nhìn thấy rất rõ, gương mặt đen như than của ông cụ đang hồng hào lên với tốc độ mắt thường có thể thấy được.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio