Lúc này Diệp Viễn lách người tới, một cước liền đạp gãy tứ chi của Chu Vĩ.
Chu Vĩ kêu thảm một tiếng, sau đó ngất xỉu.
Lúc này, toàn bộ phòng VIP im lặng như tờ.
Tất cả mọi người đều không thể tin nổi nhìn Diệp Viễn.
Chu Vĩ đã giới thiệu bản thân rồi, không ngờ Diệp Viễn vẫn ra tay.
“Các người tự ra tay hay để tôi giúp đỡ!”
Lúc này, Diệp Viễn quay đầu nhìn về phía Lý Diễm và Vương Hạo Nhiên.
Hai người lập tức sợ hãi ngồi tê liệt trên mặt đất, toàn thân không ngừng run rẩy, còn Vương Hạo Nhiên bị dọa đến mức tiểu ướt quần.
“Xem ra vẫn phải để tôi đến giúp các người!”
Nói xong, Diệp Viễn trực tiếp tiến lên, đạp gãy cánh tay bọn họ.
Tàn nhẫn!
Quá tàn nhẫn!
Lúc này, tất cả bạn học trong phòng VIP đều suy nghĩ như vậy.
Xong xuôi mọi thứ, Diệp Viễn liền kéo Phùng Tiêu Tiêu hiên ngang rời khỏi phòng VIP.
Vương Vũ Hàm đi theo, cô ta cũng chẳng muốn tiếp tục tham gia buổi họp mặt dối trá này.
Rời khỏi câu lạc bộ, sau khi Diệp Viễn đưa hai cô gái về nhà.
Lúc này anh mới quay về biệt thự của mình.
Nhưng vừa quay về biệt thự, anh liền nhìn thấy Thư Vạn Thanh vẫn mặc đồ cổ trang, dẫn theo Thư Uyển Nhi đã thay sang một đồ cổ trang xinh đẹp giống như tiên nữ trong tranh.
Cùng với người đẹp cổ trang tên là Ảnh Tử hôm nay vừa gặp, bọn họ đang đứng trước cửa biệt thự của anh.
Lúc này Diệp Viễn mới nhớ ra, hình như tối nay tham gia gặp mặt bạn học cùng Phùng Tiêu Tiêu nên đã quên mất chuyện này.
Nhìn dáng vẻ ba người, có vẻ đã chờ ở đây rất lâu rồi.
Để hai người đẹp chờ lâu như vậy, Diệp Viễn có chút áy náy.
“Thật ngại quá, để các cô chờ lâu rồi!”
Thư Uyển Nhi nghe thấy giọng nói của Diệp Viễn, cô ta vội vàng xoay người.
Lộ ra nụ cười ngọt ngào, khẽ cúi chào Diệp Viễn.
“Chào anh!”
“Ngại quá, đêm nay có việc nên hơi trễ, mọi người chờ có lâu lắm không?”
Diệp Viễn nói xong bèn mở cửa biệt thự ra.
“Không lâu là mấy!”, Thư Vạn Thanh vô cùng khách sáo nói.
Sau khi bọn họ vào biệt thự, Thư Vạn Thanh bèn lấy thảo dược ra.
Diệp Viễn phát hiện số lượng và chất lượng của thảo dược mà Thư Vạn Thanh mang đến tốt hơn dược liệu anh nhìn thấy ở Bách Thảo Đường hôm nay rất nhiều.
Trong đó còn có khá nhiều dược liệu quý hiếm. Diệp Viễn nói: “Số dược liệu này nhiều hơn những gì tôi cần rồi!” “Cậu Diệp, đây là tấm lòng của chúng tôi, mong cậu nhận cho!” Diệp Viễn gật đầu, nhìn Thư Vạn Thanh một cái nói. “Mọi người ở đây chờ cho một lát, tôi giúp ông luyện chế chút đan dược, chữa trị vết thương trong người ông”.
Thật ra hôm nay khi gặp được Thư Vạn Thanh anh đã phát hiện được ông ta tu luyện không đúng nên làm ảnh hưởng đến tim phổi.