Không ngờ lúc này, gã lại nhận được cuộc gọi của bố bảo gã đến đây một chuyến, nói có người đánh Phạm Lợi Phong.
Sử Hạo Tường không cần nghĩ cũng biết chắc chắn những người này là những người đánh gã hôm qua.
Vì thế, gã bèn dẫn theo hai cao thủ võ đạo mà bố mình phái đến, chuẩn bị giải quyết đám cặn bã dám đánh gã.
Phạm Lợi Phong vội nói: “Cậu Sử, cậu đừng nôn nóng, hai người này là bố và em trai của cô gái kia! Bây giờ tôi đã bắt bố và em trai cô ta, còn gọi điện thoại cho cô ta rồi, tôi nghĩ chắc chắn những người đó sẽ chủ động đến đây!”
“Mẹ kiếp, đây là em trai và bố của con nhỏ chết tiệt kia à, đều do đồ đê tiện kia mà hôm qua ông đây đã bị đánh thê thảm!”
Sử Hạo Tường tức giận lây sang cả bố và em trai của Lâm Tuyết, cầm roi mây dưới đất lên muốn ra tay đánh Lâm Y Quốc.
Nhưng lúc này Phạm Lợi Phong lại chủ động ngăn cản Sử Hạo Tường.
“Cậu Sử, cậu là người cao quý, đừng ra tay tránh làm bẩn tay cậu, để tôi giúp cậu!”
“Cậu đi đến kia nghỉ ngơi đi, tôi đã chuẩn bị rất nhiều trò vui cho cậu rồi!”
Vừa nghe có trò vui, hai mắt Sử Hạo Tường lập tức sáng lên, gã vội vàng rời khỏi tầng ngầm.
Đợi Sử Hạo Tường đi rồi, lúc này Phạm Lợi Phong mới nhận lấy roi mây trong tay thuộc hạ, chậm rãi ung dung đi tới trước mặt Lâm Y Quốc.
“Không phải hôm qua các người ghê gớm lắm à? Sao bây giờ lại thành câm rồi!”
Lâm Y Quốc đang thở thoi thóp mở mắt ra, trong đói mắt ửng đỏ như chứa đựng lửa giận nồng đấm, nếu ánh mắt có thể giết người, e rằng lúc này Phạm Lợi Phong đã chết hơn trăm nghìn lần rồi.
Ánh mắt của Lâm Y Quốc khiến Phạm Lợi Phong rất khó chịu.
Ông ta vung tay, roi mây có gai dài lập tức quất mạnh lên mặt Lâm Y Quốc.
“A!”
Lâm Y Quốc phát ra tiếng kêu thảm thiết đau đớn.
Tiếng kêu thảm thiết này rất đáng sợ trong tai người ngoài, nhưng Phạm Lợi Phong lại nhắm hai mắt như rất hưởng thụ nó.
Một lúc lâu sau đó, Phạm Lợi Phong mới mở mắt. Ông ta hờ hững nói. “Đúng rồi, tôi đã gọi điện thoại cho con gái ông, lát nữa con gái ông sẽ đến, đến lúc đó tôi sẽ bắt con gái ông và bạn cô ta lại để hành hạ một trận”.