Mấy người phụ nữ kia thấy Diệp Viễn lao vào với khuôn mặt tràn đầy sát khí thì lập tức sợ hãi hét ầm lên.
Diệp Viễn vung tay, mấy người phụ nữ bất ngờ nổ tung.
Máu thịt bắn tung toé khắp mặt và người Sử Hạo Tường.
Tận mắt nhìn thấy mấy người phụ nữ vừa ân ái với mình biến thành một đống thịt nát, Sử Hạo Tường cảm thấy dạ dày cuộn trào.
Khi gã đang định nôn ra thì phát hiện cơ thể mình mất khống chế bay về phía Diệp Viễn.
Lúc này, Diệp Viễn quay đầu đi ra ngoài, Sử Hạo Tường cũng không thể điều khiển cơ thể mình đi theo sau lưng anh.
Chẳng mấy chốc Diệp Viễn đã đi xuống tầng hầm.
Vừa vào tầng hầm đã nghe thấy tiếng hét thảm thiết.
Lúc này Phạm Lợi Phong đang nằm trong vũng máu, điên cuồng cào cấu người mình.
Trước lúc rời đi, Diệp Viễn đã ghim mấy cây ngân châm lên người Phạm Lợi Phong, mấy cây ngân châm này khiến cảm giác đau đớn của ông ta bị phóng đại gấp trăm lần.
Ngoài ra nó còn khiến mỗi bắp thịt, mỗi tế bào trên người Phạm Lợi Phong đều thấy đau đớn dữ dội.
Cơ thể đau đớn dữ dội, cảm giác đó còn phóng đại gấp trăm lần, có thể tưởng tượng lúc này Phạm Lợi Phong đang bị hành hạ thế nào.
Bây giờ thật ra Phạm Lợi Phong đang có cảm giác sống không bằng chết.
“Ầm!”
Lúc này, một âm thanh lớn vang lên, Sử Hạo Tường cũng ngã xuống đất.
Diệp Viễn lại lấy ra hai cây ngân châm đâm vào người Sử Hạo Tường.
Chẳng mấy chốc, Sử Hạo Tường cũng bị hành hạ trong đau đớn như Phạm Lợi Phong. Tiếng hét thảm thiết của hai người khiến tầng hầm như biến thành một địa ngục trần gian. Khoảng mười phút sau, máu của hai người đã sắp chảy cạn, cũng dần không phát ra tiếng nữa. Mà lúc này, Diệp Viễn tiện tay lấy ra mấy viên thuốc bắn vào miệng hai người.