Sau đó, ông ta cầm lấy sách thuốc của Phệ Thiên Giáo, “Anh Ô, đừng nghe bà già này nói bậy, bà già này đang muốn chia rẽ chúng ta, để chúng ta tàn sát lẫn nhau”. Ô Thiên Khải cười khẩy nhìn Tang Thản Chi. “Hừ, Ô mỗ là ai chứ, sao có thể bị thủ đoạn này của bà ta lừa được!” “Đúng đúng đúng, anh Ô là người tinh tường, đương nhiên sẽ không bị lừa bởi mưu kế thấp kém thế này, anh Ô, đây là sách thuốc của Phệ Thiên Giáo, mời ông nhận lấy!” Tang Thản Chi cung kính nâng sách quý bằng hai tay, đưa tới trước mặt Ô Thiên Khải. Nhìn sách thuốc gần trong gang tấc, Ô Thiên Khải kích động giơ tay ra. Sau đó lật mở sách quý. Nhưng vào lúc Ô Thiên Khải mở sách quý thì có hai con rắn màu xanh lục bắn ra, nhanh như chớp cắn lên mặt ông ta. Cùng lúc đó, khí thế trên người bà lão trông như sắp chết đang ngã dưới đất đột nhiên thay đổi. Quải trượng đầu rắn trong tay bà ta cũng đập mạnh lên bụng Ô Thiên Khải với tốc độ rất nhanh. “A!” Ô Thiên Khải hét lên một tiếng, khí thế mạnh mẽ dao động, khiến hai con rắn nhỏ kia vỡ vụn. Ông ta còn vung chân đá bay bà lão. Nhưng cùng lúc đó, một chưởng mạnh nhất của Tang Thản Chi cũng đánh lên ngực Ô Thiên Khải. “Phụt!” Ô Thiên Khải hộc ra một búng máu, người cũng bay thẳng ra thật xa. Hai người bất ngờ đánh lén làm cho cao thủ Võ Hoàng như Ô Thiên Khải bị thương rất nặng. Biến cố đột ngột này khiến tất cả mọi người đều sững sờ, cũng đều không phản ứng kịp. Chỉ có Diệp Viễn vẫn thản nhiên đứng tại chỗ xem trò hay. Thật ra anh đã phát hiện bà lão này không bị thương từ sớm rồi, trước đó khi bị Tang Thản Chi tấn công chỉ là để cho Ô Hồng Vũ nhìn thấy thôi. Lúc này chỉ có Ô Hồng Vũ hoàn hồn lại. Ông ta khàn giọng quát lên. “Lũ rác rưởi, dám tính kế ông của tao, giết chết bọn nó!” Cuối cùng đám người áo đen cao to đi theo Ô Thiên Khải cũng phản ứng lại. Nhưng thực lực của những người đó so với Tang Thản Chi vẫn có chênh lệch rất lớn.