Sở Vân Phi chỉ cười lạnh khi đối diện với sự móc mỉa châm chọc của đám đông. Anh ta nói với quản lý: “Mau kêu ông chủ của ông tới đây!” Quản lý hơi sửng sốt, cuối cùng vẫn gọi cho ông chủ. Ông ta có thể nhìn ra được là Sở Vân Phi không nói đùa, không chừng anh ta thật sự mua được khách sạn. Lúc người quản lý khách sạn báo với ông chủ, Sở Vân Phi cũng lấy điện thoại ra. Gọi điện cho mấy giám đốc ngân hàng có hợp tác với nhà bọn họ. “Giám đốc Vương, tôi là Sở Vân Phi, bây giờ tôi đang ở tỉnh Tiềm Long, hiện tại tôi gặp chút chuyện cần có một tỷ tiền mặt, ông giúp tôi liên lạc với người của chi nhánh ngân hàng bên tỉnh Tiềm Long, bảo bọn họ đưa một tỷ tiền mặt đến cho tôi!” “Được! Cho tôi nửa tiếng, tôi sẽ đưa đến chỗ cậu đúng giờ!” Bên kia điện thoại chỉ nói một câu rồi vội vàng cúp điện thoại. Thật ra Sở Vân Phi hoàn toàn có thể trực tiếp quẹt thẻ, nhưng vừa nãy những người ở đây lại châm chọc anh ta là chưa từng nhìn thấy một tỷ tiền mặt, lời này khiến anh ta rất khó chịu. Vì thế anh ta quyết định dùng tiền mặt vả mạnh vào mặt mấy tên mắt chó coi thường người khác này. Mấy lời Sở Vân Phi nói trong điện thoại đương nhiên cũng lọt vào tai mọi người ở đây. Mọi người xung quanh thấy Sở Vân Phi thực sự gọi điện thoại thì lại không nhịn được mở miệng châm chọc. Nhưng Sở Vân Phi lại chẳng quan tâm, mà trực tiếp kéo ghế ra ngồi xuống. Thời gian mau chóng trôi qua, chẳng mấy chốc đã qua mười lăm phút. Chỉ thấy quản lý khách sạn dẫn theo một người đàn ông trung niên vội vàng đi đến. “Ông chủ, vị này là người muốn bỏ ra một tỷ mua khách sạn!” Ông chủ khách sạn quan sát Sở Vân Phi, rồi lại nhìn nhóm người Diệp Viễn. Sau đó vội vàng khom người đi đến trước mặt Sở Vân Phi chủ động giới thiệu bản thân. “Chào cậu, tôi là ông chủ khách sạn này, Vương Khải Điền”. Sở dĩ Vương Khải Điền kính cẩn với Sở Vân Phi như vậy hoàn toàn là vì lúc này ông ta nhìn ra được Sở Vân Phi này có khí thế hùng hổ, khí chất lạnh lùng. Là người trong giới thượng lưu, đương nhiên Vương Khải Điền có thể đoán được Sở Vân Phi không phải kẻ lừa đảo, cũng không phải là tên nhà quê nào. Bởi vì khí chất trên người anh ta hoàn toàn không phải thứ mà kẻ lừa đảo có được, khí thế như vậy chắc chắn phải là người trong gia tộc phú quý. Đặc biệt khí tràng trên người Diệp Viễn đứng sau Sở Vân Phi, ông ta chưa từng gặp người nào có được sự ngạo nghễ như Diệp Viễn cả. Cho dù ông ta từng tiếp xúc với một vài cậu ấm nhà giàu bậc nhất thủ đô, nhưng so với Diệp Viễn thì vẫn khác một trời một vực. Chuyện này khiến ông ta hiểu được, những người này hoàn toàn không phải hạng tầm thường. “Chào ông!” Sở Vân Phi lạnh nhạt bắt tay với Vương Khải Điền. Vương Khải Điền vội hỏi: “Cậu thật sự muốn mua khách sạn tôi sao?” Sở Vân Phi gật đầu. “Vậy thì tốt quá”.