Chương
Lời này nói cho Cửu hoàng thúc, bên ngoài hắn không trợ giúp Cửu hoàng thúc nhưng chỉ cần Cửu hoàng thúc yêu cầu, thủ hạ của hắn Cửu hoàng thúc có thể tùy ý dùng. Thái Tử là muốn kéo hảo cảm với Cửu hoàng thúc lại không dính ác danh, thật đúng là chuyện tốt đa phần.
“Điện hạ có tâm.” Cửu hoàng thúc uyển chuyển đáp, không tiếp thu hảo ý của Thái Tử.
Huyền Tiêu Cung được tính là một chiếc bánh nướng lớn nhưng người chiếm đã đủ nhiều, Thái Tử thôi bỏ đi, hắn hiện tại không thiếu trợ lực, Thôi gia… Không biết sao lại đồng ý chen một chân, Huyên Thiếu Kỳ thật đúng là xui xẻo.
Nam Lăng, Tây Lăng, Thiên Hạ Đệ Nhất Trang, Thôi gia, Vương gia hơn nữa, nếu bọn họ đều dùng hết toàn lực thì đừng nói một Huyền Tiêu Cung, dù là mười tòa Huyền Tiêu Cung bọn họ cũng có thể hủy.
“Điện hạ tìm bổn vương sẽ không vì việc này chứ?” Cự tuyệt xong, Cửu hoàng thúc bắt đầu đuổi người, hắn nếu lựa chọn tránh Hoàng Thượng hướng ra ngoài phát triển sẽ không tính toán sự việc bên trong hoàng thành, hắn càng không muốn bị kéo vào đấu tranh của các hoàng tử.
“Đương nhiên không phải, hoàng thúc, Nam Lăng Cẩm Phàm Tô gia truyền đến tin tức, yêu cầu Phượng Khương Trần cùng Tô Nhu ngày mai tỷ thí cưỡi ngựa bắn cung.”
“Ngày mai? Không được!” Cửu hoàng thúc không vẻ mặt cự tuyệt nói.
Cha mẹ Phượng Khương Trần còn chưa hạ táng, Nam Lăng Cẩm Phàm thật sự to gan, cư nhiên dám để Phượng Khương Trần tỷ thí ngày mai, Nam Lăng Cẩm Phàm chắc không cho rằng Phượng Khương Trần là Tô Nhu trong tay hắn để mặc hắn xoa tròn bóp dẹp chứ.
Đương nhiên, Cửu hoàng thúc biết nguyên nhân Nam Lăng Cẩm Phàm yêu cầu ngày mai tỷ thí, Hoàng Thượng viết quốc thư mời Nam Lăng Cẩm Hành tới Đông Lăng tham gia hôn lễ của Thuần vương với Dao Hoa công chúa, Nam Lăng Cẩm Hành ngày mai có thể đến nơi.
Quan hệ của Nam Lăng Cẩm Hành với Phượng Khương Trần, Nam Lăng Cẩm Phàm hiểu rất rõ, hắn yêu cầu Phượng Khương Trần cùng Tô Nhu ngày mai so cưỡi ngựa bắn cung, chắc là có thủ đoạn đả kích Phượng Khương Trần, ra oai phủ đầu Nam Lăng Cẩm Hành.
Lúc này đánh Phượng Khương Trần chính là đánh vào mặt Nam Lăng Cẩm Hành, Cửu hoàng thúc mặc kệ Nam Lăng Cẩm Phàm đấu như thế nào với Nam Lăng Cẩm Hành nhưng tuyệt đối không thể lấy Phượng Khương Trần làm quân cờ.
“Hoàng thúc, hoàng tử Cẩm Phàm nói nếu Phượng Khương Trần không chịu đồng ý ngày mai tỷ thí thì yêu cầu nàng chữa trị cho mặt của Tô Quán, hoàng tử Cẩm Phàm nói Tô Quán bị hủy dung là bởi vì Phượng Khương Trần, nàng ta có trách nhiệm.” Thái Tử xấu hổ thuật lại lời của Nam Lăng Cẩm Phàm.
Nghĩ đến bộ dạng tự tin khi nói lời này của Nam Lăng Cẩm Phàm, Thái Tử có chút xúc động. Hắn thật sự không rõ Nam Lăng Cẩm Phàm lấy đâu ra tự tin mà cho rằng Phượng Khương Trần sẽ thỏa hiệp.
Chẳng lẽ Nam Lăng Cẩm Phàm cho rằng Cửu hoàng thúc trong khoảng thời gian này né tránh vì nguyên khí đại thương? Cửu hoàng thúc sẽ trơ mắt mà nhìn Phượng Khương Trần bị uy hiếp sao?
Thật là ngây thơ!
“Khẩu khí thật lớn, nói cho Nam Lăng Cẩm Phàm nếu muốn Phượng Khương Trần trị liệu cho Tô Quán thì lấy Dạ thành làm phí khám. Nói rõ với hắn, lời này là bổn vương nói, nếu có gì bất mãn thì tới tìm bổn vương.” Cửu hoàng thúc nói xong lời này liền đứng dậy, khiến Thái Tử không biết nói với Nam Lăng Cẩm Phàm thế nào có chút lo lắng.
“Chất nhi đã hiểu, cáo lui.” Thái Tử biết việc này nên tìm trước Cửu hoàng thúc nói trước, nếu Cửu hoàng thúc không đồng ý thì cái gì cũng không cần nói nữa.
Nam Lăng Cẩm Phàm, ngươi tự cầu phúc đi đừng trách bổn cung, muốn trách thì trách ngươi và Tử Lạc quá thân thiết.
Thái Tử vừa đi Phượng Khương Trần liền đến, đối với việc Phượng Khương Trần đột nhiên tới Cửu vương phủ, đừng nói Cửu vương trong phủ hạ chính là Cửu hoàng thúc cũng thấy khiếp sợ, không có chuyện gì Phượng Khương Trần cũng không dễ dàng tới cửu vương phủ.