Chương
Ha ha ha… Cửu hoàng thúc, ta xem ngươi làm sao cứu Phượng Khương Trần.
Đông Lăng Tử Lãng, ngươi phụ ta, cả đời này ngươi cũng đừng hòng an nhàn, Dao Hân ta cho dù có hóa thành lệ quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi, không buông tha cho ngươi và Phượng Khương Trần, bởi vì hai người các ngươi, ta mới trở nên như thế này…
Đau thấu tim, khiến cho công chúa Dao Hân quỳ không nổi, thân mình công chúa Dao Hân đong đưa, lại không chịu đứng dậy, Tây Lăng Thiên Vũ tiến lên, nàng ta cũng cố chấp hất ra, mong đợi mà nhìn Phượng Khương Trần, dáng vẻ chấp nhất của nàng ta khiến cho tất cả những người ở đây hiểu được, nàng ta chỉ cần Phượng Khương Trần đỡ.
Dao Hân đau đến nước mắt cũng rớt ra, nhưng vẫn chờ, chờ Phượng Khương Trần tới đỡ nàng ta.
Nàng ta phải chống đỡ, nàng ta nhất định phải chống đỡ, Phượng Khương Trần không chịu được áp lực, sớm muộn gì sẽ đi lên đỡ nàng ta, cho dù không định đỡ nàng ta…
Như vậy, đứa nhỏ này cũng là vì Phượng Khương Trần mà sảy, bởi vì Phượng Khương Trần nhẫn tâm, không chịu tha thứ cho nàng ta.
Giờ phút này, dù thế nào thì Phượng Khương Trần cũng là người sai!
Không thể không nói, một chiêu này của công chúa Dao Hân quá độc ác, chỉ cần thành công, Phượng Khương Trần sẽ đền mạng vì huyết nhục kia của nàng ta, mà tang lễ của Phượng tướng quân và Phượng phu nhân sẽ phải hủy bỏ.
Một tên trúng hai con nhạn!
Phượng Khương Trần không biết Dao Hân muốn làm gì, nhưng nàng biết Dao Hân tuyệt đối không phải chân thành giảng hòa, yêu cầu cũng càng ngày càng không ổn, sao phải chọn giảng hòa là ngày hôm nay, sao phải làm trước mặt bao người.
Dao Hân cho rằng nàng là tên ngốc sao?
Phượng Khương Trần đứng ở tại chỗ, gắt gao mà nhìn chằm chằm công chúa Dao Hân, hận không thể một cước đá nàng ta bay đi.
Người nữ nhân này vậy mà co được dãn được, còn tàn nhẫn hơn bản thân nàng ta lúc trước, một quỳ kia nàng chắc gì đã dám quỳ xuống, công chúa Dao Hoa lại bỏ đi tự tôn công chúa mà quỳ xuống.
Quả nhiên, nữ nhân tàn nhẫn quả thực đáng sợ, Phượng Khương Trần phát hiện nàng hiện tại thật tiến thoái lưỡng nan…
Đỡ hay là không đỡ?
Vấn đề này hoàn toàn không cần nghĩ, Phượng Khương Trần không có ý định tiến lên đỡ công chúa Dao Hân dậy, nếu muốn đỡ nàng ta thì đã đỡ từ lâu, sao còn ở chỗ này, mặt đối mặt với công chúa Dao Hân trên phố chứ.
Thấy vẻ mặt tái nhợt của công chúa Dao Hân kia, dáng vẻ yếu đuối, Phượng Khương Trần có thể khẳng định, cơ thể của công chúa Dao Hân chắc chắn có vấn đề, không chỉ không thể đỡ mà còn phải cách ra xa.
Nhìn hiện tại Dao Hân đây là ăn vạ, cộng thêm lừa bịp, thân thể không khỏe còn muốn ăn vạ nàng, nằm mơ, thật sự cho rằng Phượng Khương Trần nàng dễ bị ức hiếp, cho dù nàng dễ bị ức hiếp, công chúa Dao Hân cũng phải chọn ngày, ngày nào tìm nàng gây phiền không chọn, thế mà chọn ngày hôm nay, đây không phải định cho nàng thêm đen đủi sao.
Phượng Khương Trần tức giận đến nghiến răng, hai mắt lóe lên ngọn lửa phẫn nộ.
Công chúa Dao Hân hôm nay muốn đấu với nàng đúng không.
Được, ai sợ ai!
Phượng Khương Trần lạnh lùng mà đứng ở tại chỗ, không tiến lên, hai người cứ căng thẳng như vậy.
Bọn họ có thể chờ, chỉ là…thời gian không thể chờ, thời gian xuống huyệt có quy định, kéo dài tiếp thì sẽ bỏ lỡ thời gian hạ táng.