Chương
“Sư phụ…” Tôn Tư Hành lo lắng kêu một tiếng.
“Đi tiếp chỉ.” Phượng Khương Trần hít vào, ý bảo Tôn Tư Hành đừng nói gì cả, tất cả chờ sau khi nghe nội dung trong thánh chỉ rồi nói tiếp.
Binh tới tướng chặn, nước tới đất ngăn, không đến một giây cuối cùng, nàng tuyệt đối không từ bỏ.
Thánh chỉ này tới bất ngờ, Phượng Khương Trần cũng không có cách nào tắm gội thay quần áo đổi lư hương, chỉ có thể qua loa quỳ trên mặt đất, vẻ mặt của thái giám tuyên chỉ cao ngạo, nhìn thấy hai người Đông Lăng Tử Thuần và Tây Lăng Thiên Lâm, chỉ là gật đầu, ngay cả nụ cười cũng không có.
Tây Lăng Thiên Lâm xuất hiện nỗi bất an, những thái giám này đều là nhân tinh, từ cử chỉ của bọn họ có thể nhìn ra cách xử lý và cách đối đãi với người khác của hoàng thượng, nhìn dáng vẻ này thánh chỉ sợ là bất lợi với hắn ta.
Kết quả, thật đúng là bị Tây Lăng Thiên Lâm đoán trúng, thái giám không nhanh không chậm đọc thánh chỉ, càng đọc sắc mặt của Đông Lăng Tử Thuần và Tây Lăng Thiên Lâm càng khó nhìn.
Nói đơn giản một chút, thánh chỉ này của hoàng thượng cũng không phải muốn Phượng Khương Trần đi cứu Tây Lăng Dao Hân, mà là an ủi Phượng Khương Trần, hoàng thượng đầu tiên khen ngợi hành vi cứu người từ thiện trong đợt cứu tế kia của Phượng Khương Trần, khẳng định công lao cứu hoàng hậu của Phượng phu nhân, tỏ vẻ tiếc hận với Phượng Khương Trần vì cha mẹ đã mất, đồng thời cũng may mắn vì tìm được hài cốt của bọn họ, có thể để cho bọn họ xuống huyệt yên ổn. Sau đó hoàng thượng bảo Phượng Khương Trần cố gắng nghỉ ngơi, sớm ngày thoát ra khỏi bi thương, đồng thời thưởng cho Phượng Khương Trần một số thứ, để trấn an.
Nếu chỉ là như vậy thì tốt rồi, thái giám sau khi tuyên chỉ xong, lại nói hoàng thượng có khẩu dụ cho Thuần vương điện hạ và Phượng Khương Trần, cái gọi là khẩu dụ cũng chính là lời nói của hoàng thượng, thái giám truyền lại.
Đông Lăng Tử Thuần vội vàng tiến lên quỳ xuống, nghe hoàng thượng nói.
Khẩu dụ của hoàng thượng rất đơn giản, đầu tiên là răn dạy Đông Lăng Tử Thuần không màng lễ pháp, gặp mặt hôn thê trước hôn lễ, khiến cho thanh danh của công chúa Dao Hân bị hỏng, tiếp theo lại nói Đông Lăng Tử Thuần không màng nhân luân, làm khó dễ Phượng Khương Trần tận hiếu.
Bất quá hoàng thượng tỏ vẻ hiểu được, Thuần vương để ý hôn thê của mình là chuyện tốt, nhưng phải chú ý mức độ, đừng quá đáng, cũng đừng trầm mê sắc đẹp, bị một nữ tử dắt mũi.
Cuối cùng hoàng thượng nói y thuật tốt của đại phu ở Đông Lăng rất nhiều, cũng không chỉ có một mình Phượng Khương Trần, hoàng thượng đã phái phụ khoa giỏi đi cứu công chúa Dao Hân rồi, bảo Thuần vương điện hạ yên tâm, không có việc gì thì nhanh về Thuần vương phủ, không có ý chỉ của hoàng thượng không được ra ngoài.
Nếu nói thánh chỉ kia của hoàng thượng khiến cho Phượng Khương Trần khiếp sợ, thì khẩu dụ này của hoàng thượng khiến cho Phượng Khương Trần hoàn toàn ngây người.
Từ lúc nào mà hoàng thượng lại đứng về phía nàng vậy?
Hoàng thượng đây là đang “bảo kê” nàng?
Tuy rằng tất cả lời hoàng thượng nói đều trách Đông Lăng Tử Thuần, nhưng người thông minh đều hiểu, hoàng thượng đây là trách công chúa Dao Hân, trách công chúa Dao Hân dạy hư Thuần vương, quá mức hư hỏng
Thuần vương là người nào, cháu trai hoàng thượng sủng ái nhất, hoàng thượng đối xử với Thuần vương còn tốt hơn cả con, vở diễn hôm nay của Dao Hân, nói rõ là lợi dụng Thuần vương, Thuần vương trong cuộc không rõ, nhưng hoàng thượng sao có thể không rõ, chẳng qua công chúa Dao Hân hiện tại cũng là nữ nhi của người khác, hoàng thượng không thể mắng, hoàng thượng chỉ có thể mắng cháu trai của mình không biết cố gắng, bị một nữ nhân đùa bỡn trong lòng bàn tay.