Chương
Nói cách khác, dù cho Tả Ngạn không hạ thủ lưu tình thì Phượng Khương Trần cũng sẽ không xảy ra chuyện gì cả.
“Người… quả nhiên là lão… gian xảo.” Vương Cẩm Lăng vốn muốn nói là lão hồ ly gian giảo, nhưng nghĩ đến người này không chênh lệch tuổi tác với mình mấy, cuối cùng đành phải sửa miệng lại.
“Như nhau cả thôi, như nhau cả thôi, ngươi cũng đâu có kém hơn bao nhiêu đâu.” Cửu Hoàng thúc không nặng không nhẹ trào phúng ngược lại Vương Cẩm Lăng.
Hai người đều có lá bài tẩy, cho nên ai cũng đừng nói ai.
Vương Cẩm Lăng bất đắc dĩ thở dài, muốn chiếm được lợi từ Cửu Hoàng thúc, đúng là gian nan!
Thôi bỏ đi, chuyện cũng đã xảy ra rồi, truy cứu ai đúng ai sai để làm gì nữa, Vương Cẩm Lăng lại lần nữa nhắc đến chuyện của Thôi gia: “Người cứ thế để Lam Y Lam trở về? Để Thôi gia thực hiện dã tâm của bọn họ sao?”
Có một số chuyện, hắn trốn được nhất thời nhưng không thể trốn được cả một đời. Dã tâm của Thôi gia đã rõ rành rành, Vương gia có muốn tránh cũng không thể tránh được, có lắt léo đưa đẩy, do dự, hay bo bo giữ mình, kết cục cuối cùng cũng đều là hai bên vứt bỏ. Tranh đấu hoàng quyền, không ai có thể không đếm xỉa đến, hắn nên quyết định lập trường của Vương gia!
Vương Cẩm Lăng hỏi vấn đề này đã thể hiện rõ lập trường của hắn ta, hắn ta sẽ phải đưa ra lựa chọn giữa Thôi gia và Cửu Hoàng thúc. Vào lúc thế lực của Cửu Hoàng thúc còn chưa đủ mạnh, hắn ta đã dứt khoát lựa chọn đứng về phe của Cửu Hoàng thúc, hợp tác với Cửu Hoàng thúc.
Đây không nhất thiết là lựa chọn tốt nhất, nhưng nhất định là lựa chọn thông minh nhất, hai nhà Thôi – Vương bắt tay với nhau, đây tuyệt đối là thế lực mạnh nhất cả quốc gia. Nhưng như thế, Vương gia sẽ vĩnh viễn đứng dưới cơ Thôi gia.
Vương gia có thể khuất phục dưới chân bất luận kẻ nào, duy chỉ có khuất phục dưới chân Thôi gia được. Vương gia đã bị Thôi gia chèn ép quá lâu, Vương gia khát khao có được danh tiếng đệ nhất thế gia. Mà khi Vương gia hợp tác với Thôi gia đừng nói là trở thành đệ nhất thế gia, có thể giữa lại danh hào thế gia hay không còn không nói trước được.
Đối với Thôi gia mà nói, Vương gia vừa là trợ lực vừa là đối thủ, Thôi gia sẽ không cho phép Vương gia quá lớn mạnh, khi Vương gia không có giá trị lợi dụng thì Thôi gia nhất định sẽ chèn ép Vương gia.
Đương nhiên, Vương Cẩm Lăng có thể lựa chọn hợp tác cùng người khác, người muốn lôi kéo với Vương gia có rất nhiều. Cho nên Cửu Hoàng thúc mới nói, Vương Cẩm Lăng và hắn hợp tác với nhau không nhất định là lựa chọn tốt nhất, nhưng nhất định chính là lựa chọn tốt nhất.
Trong mắt Cửu Hoàng thúc lóe lên ý cười nhàn nhạt, trông Vương Cẩm Lăng cũng trở nên thuận mắt hơn mấy phần, Vương gia có một gia chủ như Vương Cẩm Lăng quả là phúc của Vương gia.
Không phải Vương Cẩm Lăng đã lựa chọn hợp tác với hắn, mà là do Vương Cẩm Lăng có được sự quả quyết mà người bình thường không có được. Lựa chọn liên quan đến sinh tử tồn vong của gia tộc, người bình thường cả đời vẫn sẽ không dám đưa ra quyết định, sau đó… cứ đong đưa tới lui, nhìn gia tộc rung chuyển rồi dần hủy diệt.
Quyền lợi tranh đấu không có người nào mà có thể không đếm xỉa đến, kẻ không nhúng tay vào chính là kẻ có kết cục từ bỏ tất cả quyền lợi, trở thành người hi sinh. Thà rằng như thế, không bằng đưa ra lựa chọn đứng về một phe từ sớm, hình thành nên liên minh, dốc hết sức lực ủng hộ người hợp tác cũng có thể bảo toàn chính mình.
Nhưng khi đã hợp tác, có một số việc không cần phải che giấu nữa, Cửu Hoàng thúc không chút nhỏ nhen nói ra tính toán của mình: “Lam Y Lâm cũng không quá quan trọng, nàng ta có thẻ trở về Thôi gia hay không cũng đều chẳng thay đổi được gì cả, không phải là Lam Y Lâm thì cũng sẽ là người khác, trên tay Thôi gia không hề thiếu quân cờ, sao lại vì một Lam Y Lâm mà xem Thôi gia trở thành kẻ địch từ sớm thế chứ.”