Chương
Phượng Khương Trần hít hít mũi, ngẩng đầu lên chớp chớp nuốt nước mắt trong hốc mắt vào trong: “Đông Lăng Vũ Cửu, huynh nghĩ một đằng nói một nẻo, rõ ràng có vấn đề, nếu không thành vấn đề, huynh cần gì phải hao tâm tổn trí tính kế ta như thế, nếu không thành vấn đề, tại sao huynh lại không hỏi rõ ràng?’’
Thực ra là để ý, nàng cũng để ý, nhưng đây là lỗi của nàng sao?
Nàng cũng không có quyền được lựa chọn, sau khi tỉnh lại, nàng đã trở nên như thế này, ông trời hoàn toàn không cho nàng bất cứ cơ hội lựa chọn nào cả, cũng không cho nàng được hối hận.
Trong khoảnh khắc tỉnh lại ấy, nàng chỉ muốn tiếp tục được sống, sống như một người bình thường, gả chồng sinh con, an phận thủ thường hết cả đời người, nhưng…
Những người đó không buông tha cho nàng khiến nàng không thể không phản kích, hai tay nàng dính đầy máu, giết người không chớp mắt, nhưng nàng chưa từng chủ động ra giết bất cứ người vô tội nào.
Lúc đầu, nàng chỉ muốn được sống, điều đó cũng sai sao?
Cho dù ngẩng cao đầu cũng không thể ngăn được nước mắt rơi xuống, Phượng Khương Trần đưa tay áo lên lau nước mắt trên mặt.
“Đông Lăng Vũ Cửu, Vương Cẩm Lăng, chẳng phải hai người muốn biết ta là người như thế nào sao, được rồi, bây giờ ta sẽ nói cho các huynh biết, ta…’’
“Không…’’
“Không…’’ Vương Cẩm Lăng cách Phượng Khương Trần gần nhất, khi Phượng Khương Trần mở miệng muốn nói, hắn vội vàng bước đến bịt kín miệng nàng: “Đừng nói, Khương Trần, cầu xin nàng đừng nói.’’
Có một số việc một khi nói toạc ra thì không thể vãn hồi được nữa.
Như bây giờ là được rồi, trong lòng bọn họ đều hiểu rõ, như thế là được rồi.
“Khương Trần, chỉ cần nàng là nàng, như thế đã đủ rồi, nàng là Khương Trần, là Phượng Khương Trần đã giúp hai mắt ta phục hồi thị lực bằng đôi tay của mình; Cũng chính đôi tay kia đã cứu giúp hàng nghìn nạn dân ở Đông Lăng. Khương Trần… Không ai có thể thay thế được nàng.’’
Vương Cẩm Lăng ôm chặt Phượng Khương Trần, hắn sợ, sợ một khi mình buông tay ra sẽ không bao giờ tìm thấy nàng nữa.
“Khương Trần, đừng nói, cầu xin nàng đừng nói.’’
Hắn có thể chắc chắn, chỉ cần Phượng Khương Trần nói ra sự thật, bọn họ sẽ đánh mất nàng mãi mãi…
Bọn họ không thể chịu được hậu quả khi mất đi Phượng Khương Trần, chính vì sợ đánh mất
nàng, bọn họ mới đi thăm dò, làm sao có thể ép nàng đi được?
Cửu hoàng thúc đứng đó không hề nhúc nhích, nhìn khuôn mặt đẫm lệ của Phượng Khương Trần, trái tim hắn cũng rất đau.
Khương Trần, xin lỗi!
Chỉ là ta quá sợ hãi sẽ đánh mất nàng, nên mới đi chứng thực…
Cuối cùng vẫn không nói ra!
Không phải Phượng Khương Trần không muốn nói mà là vì sự sợ hãi của Vương Cẩm Lăng và nỗi lo lắng bất an của Cửu hoàng thúc khiến nàng không thể nói thành lời, hơn nữa chuyện đã đến nước này, nàng nói hay không nói cũng không ảnh hưởng gì cả.
Tất cả bọn họ đều hiểu rằng, có một số chuyện, một khi đã nói ra thì không thể quay lại được nữa, huống chi bây giờ có nói hay không đã không còn quan trọng nữa rồi, nếu không khác thường, làm sao Phượng Khương Trần có thể biết được sự thăm dò của hai người.
Phượng Khương Trần đứng dây chất vấn cũng chính là đang âm thâm thừa nhận sự nghi ngờ của bọn họ, nàng không phải là Phượng Khương Trần thực sự, Phượng Khương Trần thực sự đã chết rồi!