Chương
Yên lặng… Bầu không khí yên lặng chết người, ngay cả những tên ám vệ đang ẩn nấp trong bóng tối cũng không thể chịu nổi, người nào người nấy đều lặng lẽ lau mô hôi, trong thời tiết lạnh giá, gió lạnh buốt đến thấu xương này, bọn họ bất động đứng đó nhưng cả người vẫn đầm đìa mồ hôi, có thể thấy rằng cảnh tượng trước mặt mang đến cho bọn họ áp lực nhiều đến cỡ nào.
Bầu trời xám xịt, một màu sắc đơn điệu tẻ nhạt, ba người đứng bên ngoài một tiểu viện nông dân đơn giản, thực sự giống như một bức tranh ở trạng thái tĩnh, tuy đẹp nhưng bầu không khí quá mức nặng nề khiến tất cả mọi người không thể chịu nổi.
Cuối cùng, bức tranh ấy cũng chuyện động… Nhưng không phải là cảnh tượng hoà thuận như trước giống như suy nghĩ trong đầu của mọi người mà là, Phượng Khương Trần đờ đẫn lau khô nước mắt trên mặt, đẩy Vương Cẩm Lăng ra, không thèm quay đầu lại trực tiếp đi thẳng về phía phòng mình, từ đầu đến cuối không liếc mắt nhìn Cửu hoàng thúc một lần.
Cứ thế, cuộc tranh cãi giữa nói hay không nói kết thúc bằng việc Phượng Khương Trần bị tổn thượng, Cửu hoàng thúc thờ ơ hờ hững và sự tâm trạng sa sút, tự trách bản thân của Vương Cẩm Lăng. Vương Cẩm Lăng đuổi theo bóng lưng Phượng Khương Trần bằng ánh mắt áy náy tự trách mình, nhưng Phượng Khương Trần cũng không quay đầu lại, dứt khoát bước đi, lặng lẽ nói với Cửu hoàng thúc rằng, nếu một ngày nào đó Phượng Khương Trần quyết định ra đi, nàng nhất định sẽ rời đi không chút lưu luyến, tuyệt đối không bao giờ ngoảnh lại…
Cửu hoàng thúc cứ thế nhìn, nhìn Phượng Khương Trần càng đi càng xa, trong khoảnh khắc nào đó, hắn cảm thấy Phượng Khương Trần sẽ bước ra khỏi cuộc sống của mình.
Hắn đưa tay ra, nhưng quá xa… Khoảng cách giữa hai người bọn họ quá xa, xa đến mức cho dù muốn duỗi tay nắm lấy, hắn cũng không thể chạm vào được một sợi tóc của Phượng Khương Trần.
Cửu hoàng thúc muốn đuổi theo, nhưng Phượng Khương Trần lại không cho hắn cơ hội, cạch một tiếng, đóng sầm cửa lại, nàng nhốt hai nam nhân ở bên ngoài.
Trong khoảnh khắc đóng cửa lại ấy, Phượng Khương Trần dựa vào cánh cửa phía sau rồi trượt xuống từng chút từng chút một, hai tay ôm chân, vùi đầu vào đầu gối, lặng lẽ rơi lệ.
Cùng với tiếng đóng cửa vang lên, trái tim của Cửu hoàng thúc cũng đau đớn không thôi, rút bàn tay đã lơ lửng trong không trung về ôm lấy ngực mình, khuôn mặt anh tuấn trắng nhợt như tờ giấy, khoé mắt Cửu hoàng thúc lấp lánh ánh lệ.
Hoá ra, cho dù không bị thương, không đổ máu, trái tim con người cũng có thể đau đớn đến mức này.
Đáng tiếc, Cửu hoàng thúc và Vương Cẩm Lăng không có nhiều thời gian để lắng đọng tâm tình, một canh giờ sau, Thôi Hạo Đình dẫn theo thị vệ Thôi gia xuất hiện trong tiểu viện giống như đã hẹn.
Cửu hoàng thúc và Vương Cẩm Lăng nhanh chóng ổn định lại tâm trạng của mình, ít nhất cũng khiến Thôi Hạo Đình không nhận ra hai người có gì đó không ổn, sau khi trò chuyện một lát, Thôi Hạo Đình trực tiếp đề cập đến chuyện chính, nói muốn đưa Lam Y Lâm đi.
Chẳng ai ở đây là kẻ ngốc cả, Thôi Hạo Đình không giấu giếm thân phận của Lam Y Lâm, nhưng cũng không nói nhiều, có thể điều tra được bao nhiêu còn phải xem bản lĩnh của Cửu hoàng thúc và Vương Cẩm Lăng.
“Là ai đã bỏ ra hai mươi vạn lượng vàng để thuê sát thủ ám sát Phượng Khương Trần?’’ Cửu hoàng thúc cũng không vòng vo, trực tiếp hỏi thẳng.
Hôm nay hắn không có tâm trạng để chơi trò đấu trí đấu dũng với Thôi Hạo Đình.
“Là phu nhân của cung chủ Huyền Tiểu cung.’’ Rõ ràng Thôi Hạo Đình đã có sự chuẩn bị trước khi đến đây, thậm chí Thôi gia cũng đoán được Cửu hoàng thúc và Vương Cẩm Lăng sẽ dùng Lam Y Lâm để trao đổi thứ gì đó, nhưng còn phải xem giới hạn của bọn họ ở đâu.
Hai người kia đều quan tâm đến Phượng Khương Trần nhất, bây giờ có một chuyện uy hiếp đến tính mạng của Phượng Khương Trần, sao bọn họ có thể không coi trọng.