Chương
Trong giới giang hồ xuất hiện một tin đồn rằng phu nhân của hắn đã bỏ ra gần hai mươi vạn lượng vàng để đổi lấy tính mạng của một nữ tử.
Nữ tử đó tên là Phượng Khương Trần, hắn biết nàng ta, Huyên Phi nhắc đến không ít lần, hắn cũng có thể hiểu được hành động trả thù cho con gái của phu nhân mình, nhưng hai mươi vạn lượng vàng này từ đâu tới? Toàn bộ Huyền Tiêu cung tích góp lại cũng không thể có được số tiền nhiều như thế?
Cung chủ Huyền Tiêu cung đi qua đi lại, chờ phu nhân của hắn đến đây giải thích…
Cung chủ phu nhân vừa bước vào đã nhìn thấy phu quân của mình đang đi qua đi lại trong đại sảnh, vẻ mặt ngưng trọng, lập tức thu hồi nụ cười trên mặt, bước chân nhanh hơn nữa: “Phu quân, xảy ra chuyện gì sao?’’
Trong lúc nói chuyện, nàng vẫn luôn nắm chặt cánh tay cung chủ, dáng vẻ giống như cho dù xảy ra bất cứ chuyện gì ta cũng sẽ luôn ở bên cạnh chàng, cũng chính vì điều này đã khiến cung chủ Huyền Tiêu cung hai mươi năm như một ngày, nhanh chóng buông lỏng tinh thần cho dù trong lòng nghi ngờ như thế nào đi chăng nữa.
“Dĩ Mạt…’’
“Phu quân sao vậy? Xảy ra chuyện gì?’’ Cung chủ Huyền Tiêu cung đang đắm chìm trong sự cảm động nên hoàn toàn không nhìn thấy dụ cười cứng đờ của phu nhân.
Dạo gần đây, mỗi ngày đều nghe phải nghe thấy cái tên Dĩ Mạt này, nàng sắp phát điên rồi.
“Dĩ Mạt, nghe giang hồ đồn nàng thuê sát thủ giết người, chuyện này là sao?’’ Cũng may cung chủ Huyền Tiêu cung vẫn chưa quên chuyện chính.
“Ta? Ta thuê sát thủ giết ái?” Cung chủ phu nhân sửng sốt, biểu cảm trên phù hợp, giống hệt như vừa nghe thấy một chuyện gì đó kỳ lạ, nhưng nổi khiếp sợ và lo lắng trong lòng chỉ có mình nàng ta hiểu rõ.
“Không phải nàng sao? Vậy tại sao trong giới sát thủ lại lan truyền tin đồn nàng tiêu tốn gần hai mươi vạn lượng vàng để thuê sát thủ giết một nữ nhân tên là Phượng Khương Trần?’’ Cung chủ Huyền Tiêu cung cau mày khó hiểu, chuyện này đúng là kỳ lạ, khoan hẵng nói đến chuyện Dĩ Mạt lấy đâu ra số tiền khổng lồ này để thuê sát thủ, mà dù cho dù thực sự là Dĩ Mạt làm thì tin tức này không thể bị lộ ra ngoài mới đúng chứ.
Thình thịch, thình thịch, thình thịch…
Trái tim cung chủ phu nhân đạp loạn xạ, trong mắt loé lên một tia kinh hãi, nhưng ngay sau đó lập tức bình tĩnh giải thích: “Sao có thể? Đang đêm đang đẹp ta thuê sát thủ để làm gì? Cao thủ ỏ Huyền Tiêu cung nhiều như thế, ta cần gì phải thuê nữa, huống chi… Nữ nhân tên là Phượng Khương Trần đó khiến Tiểu Phi bị thương, phu nhân đương nhiên sẽ tìm cách trả thù nàng ta, đầu cần ta phải ra tay, hơn nữa ta lấy đâu ra hai mươi vạn lượng vàng đây?’’
Nói xong, nàng ta còn không quên ngẩng đầu lên nhìn về phía cung chủ, trong mắt mơ hồ hiện lên một tia ấm ức nhưng lại mạnh mẽ che giấu, không muốn bị nhìn thấy, mang đến cho người ta cảm giác kiên cường cố chấp.
Sỡ dĩ nàng bày ra vẻ mặt này là nàng biết, nam nhân trước mặt sẽ bị khuất phục bởi dáng vẻ này.
Lục Dĩ Mạt, một nữ nhân cho dù bị ấm ức cũng sẽ không lên tiếng, một nữ nhân thà cắn nát môi mình cũng không bao giờ để nước mắt trào ra.
Bây giờ nàng là Lục Dĩn Mạt, rõ ràng bị oan ức nhưng cũng không muốn để đối phương biết.
“Dĩ Mạt, xin lỗi, không phải ta nghi ngờ nàng, chỉ là sau khi nghe thấy tin tức này ta rất khiếp sợ cho nên mới muốn tìm nàng hỏi một chút, ta biết không phải nàng…’’ Cung chủ Huyền Tiêu cung vội vàng ôm phu nhân vào lòng, dịu dàng an ủi.
“Phu quân, ta không sao đâu, ta biết chàng sẽ không nghi ngờ ta mà, chung ta làm phu thê nhiều năm như vậy, chẳng lẽ ta còn không hiểu chàng sao? Chỉ là chuyện này nhất định phải điều tra rõ ràng, tuyệt đối không thể để mặc người khác tuỳ tiện tung tin đồn thất thiệt và bôi nhọ Huyền Tiêu cung chúng ta, người không biết còn tưởng Huyền Tiêu cung chúng ta bắt nạt một tiểu cô nương cơ đấy.’’